Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Đột nhiên, khoé miệng Diệp Thành giật giật, vẻ mặt hắn dần trở nên thú vị bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.  

 

“Ta không nhìn nhầm thì bên trong chính là ngươi”, Thượng Quan Ngọc Nhi lại nhét miếng thuỷ tinh kí ức vào trong ngực áo sau đó xoa xoa vai: “ta cảm thấy ngươi nên bóp vai cho ta trước đi thì hơn”.  

 

“Này mĩ nữ, cô nhận lấy tiền trước đi, ta xuống núi cái đã”, Diệp Thành nói rồi đưa túi đựng đồ cho Thượng Quan Ngọc Nhi rồi mới vừa xắn tay áo vừa đi xuống núi.  

 

A…!  

 

Không lâu sau đó, bên dưới núi chợt vang lên tiếng kêu như tiếng lợn bị chọc tiết khiến những người còn đang bận rộn với công việc cũng phải rùng mình.  

 

Không lâu sau đó, bốn bóng hình bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, vẽ ra bốn đường vòng cung tuyệt đẹp rồi dính chặt trên vách đá bên ngoài Hằng Nhạc Tông.  

 

Tiện nhân! Mặt dày!  

 

Cả chặng đường đi, Diệp Thành liên tiếp mắng chửi rồi leo lên Ngọc Nữ Phong, hắn không hề biết, khi mình không còn khả năng nhìn thì lại bị dở trò thế này.  

 

Không lâu trước đó, hắn còn đang định bỏ ra tám trăm linh thạch để vui chơi, giờ thì hay rồi, tiểu đệ tử hùng dũng oai vệ của hắn có muốn ngóc đầu lên cũng không ngóc nổi.  

 

 

 

Đi dạo xong rồi sao?  

 

Thấy Diệp Thành quay về, Thượng Quan Ngọc Nhi mỉm cười, cô lại lần nữa lấy túi đựng đồ ra.  

 

Xong rồi!  

 

Diệp Thành đáp lời tuỳ hứng sau đó phất tay ném luôn hai tấm thạch bài và một tấm hoành phi ra khỏi Hằng Nhạc Tông khiến phía Hùng Nhị vừa bò dậy bên ngoài Hằng Nhạc Tông không để ý nên bị đụng ngã dụi xuống lần nữa.  

 

“Ngươi chơi xấu?”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối nhìn Diệp Thành.  

 

“Lão tử không chơi xấu đã là may rồi”, Diệp Thành tức tối, mặt mày tối sầm lại, hắn liên miệng mắng chửi rồi đi về phía rừng trúc.  

 

Một đời với thanh danh của lão tử đây chứ ít ỏi gì đâu?  

 

Đợi tới khi tới khu rừng trúc, Diệp Thành không quên day day trán.  

 

Sở Linh cũng ở trong khu rừng này, lúc này đang thu dọn hành trang với Hổ Oa và Tịch Nhan, là đồ đệ của Cơ Tuyết Băng, để tiện tu luyện nên Hổ Oa vẫn quyết định đi theo Cơ Tuyết Băng về Chính Dương Tông.  

 

“Tám trăm một đêm không đắt”, Diệp Thành vừa bước tới trước còn chưa nói gì thì Sở Linh đã thốt ra một câu hững hờ.  

 

“Vậy thì nàng phải cho ta vài chục nghìn tệ đấy, bao lâu như vậy rồi mà chẳng cho ta đồng nào”, Diệp Thành mặt dày gãi tai: “Lần tới nhớ đưa tiền cho ta nhé, ta không dễ dãi nữa đâu”.  

 

“Không biết xấu hổ”, Sở Linh nghe vậy thì bật cười.  

 

“Hổ Oa ca ca, muội sẽ thường xuyên tới thăm huynh”, khi cả hai người đang đùa dỡn với nhau thì đôi mắt của Tịch Nhan đã đỏ lên, nước mắt lưng tròng, cũng đúng, cả hai người cũng có thể coi là sớm tối có nhau, lần này đột nhiên rời xa như vậy khiến cô bé không nỡ.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT