Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Mẹ kiếp! Sai lầm!  

 

Diệp Thành thầm mắng, hắn quên mất kiếm Thiên Khuyết đã bị Long Đằng lấy đi nên mới trúng chiêu một cách ngớ ngẩn thế này.  

 

“Đây không phải nơi ngươi nên đến, cút!”, bia đá lại rung lên, bên trong còn vọng ra một giọng nói lạnh lùng chết chóc, một điều có thể khẳng định là người ẩn trong bia đá chắc chắn là một cao thủ thông thiên.  

 

“Thật sự cho rằng đánh trúng một chiêu vào người lão tử là đã giỏi lắm hả?”, Diệp Thành cười khẩy, thản nhiên ném thanh trọng kiếm đã gãy đi.  

 

Nếu là trước đây có thể hắn sẽ giật mình lùi lại phía sau, nhưng bây giờ tu vi của hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, ngoại trừ cao thủ cái thế cấp bậc như tám vị Vương, chứ không nếu chỉ đánh đơn thì hắn chẳng sợ bất cứ kẻ nào.  

 

“Là do ngươi tự tìm đấy nhé”, lại là giọng nói lạnh lùng chết chóc đó, một ông lão mặc áo gai bước ra từ trong bia đá.  

 

Nhìn từ xa, ông lão này rất kỳ lạ, quanh thân tràn đầy tử khí, trên vai còn có bụi, làn da nhăn nheo, già nua, nhìn lần đầu người ta còn bất giác tưởng rằng ông ta vừa bò ra từ trong mộ!  

 

Đôi mắt ông ta đục ngầu, không nhìn thấy rõ.  

 

“Ông lão này ít nhất cũng phải tám trăm tuổi rồi”, Diệp Thành thầm tặc lưỡi: “Xem ra còn hơn các tiền bối Đao Hoàng một bậc vai vế”.  

 

“Chẳng trách nơi này không có cao thủ khác canh giữ, bảo vệ”, Diệp Thành dành thời gian nhìn quanh một lượt, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía ông lão áo gai ở nơi cách đó không xa: “Có ông ta ở đây, ít ai có thể lay chuyển được phong ấn đại trận”.  

 

“Máu thật thuần khiết!”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì ông lão đã lên tiếng, giọng nói lạnh như băng còn khàn vô cùng, trong đôi mắt già nua đục ngầu kia hiện lên một tia sắc bén hiếm thấy.  

 

“Nhìn ông thế này là định nuốt chửng ta à?”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong tay có thêm một thanh đoản đao màu vàng.  

 

“Vậy ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao?”, ông lão áo gai lạnh lùng giễu cợt sau đó bỗng dưng biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt Diệp Thành, bàn tay gầy khô vươn về phía hắn, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có dòng triện văn cổ lưu chuyển, một chưởng nặng như núi, có sức mạnh rung chuyển bầu trời.  

 

“Ta đã từng chiến với cửu Hoàng, ông cũng coi thường năng lực thực chiến của ta quá đó”, Diệp Thành cười nhạt, lùi lại một bước di chuyển ra ngoài, tránh được đòn tấn công của ông lão.  

 

“Tốc độ nhanh thật”, ông lão áo gai hơi híp mắt.  

 

“Nhận một đao của ta đây”, Diệp Thành vừa lùi ra ngoài đã bay vụt lên trời, đao mang màu vàng vô song chém nứt bầu trời.  

 

Thấy vậy, ông lão cau mày, trở tay lấy thanh thiết kiếm đã gỉ ra, vung một kiếm đỡ lại đòn Bát Hoang Trảm của Diệp Thành.  

 

Không vội! Vẫn còn!  

 

Diệp Thành nở nụ cười, tám đạo Bát Hoang thoáng chốc hợp thành một, vẫn chém từ trên cao xuống.  

 

Lần này ông lão áo gai cũng không dám đỡ bằng tay không, ông ta lùi ra một bước tránh được đòn nguy hiểm này.  

 

“Với sức chiến đấu này, ngươi không phải kẻ vô danh tiểu tốt, nói đi, ngươi là ai?”, ông lão hừ lạnh, đôi mắt già nua đục ngầu bắt đầu trở nên rõ ràng, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, hoặc có thể nói là ông ta đã bắt đầu nhìn thẳng vào hắn.  

 

“Ông đoán xem”, Diệp Thành ung dung mỉm cười, chầm chậm bước tới, một bước đi ra tách thành một đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, trong tay đạo thân cầm thanh kiếm Xích Tiêu, hai người kề vai bước đi, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT