Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 “Tiểu tử ngươi biết nhiều thật đấy!”, Hạo Thiên Huyền Hải tặc lưỡi.  

 

“Trải qua nhiều cuộc chiến, tự nhiên sẽ biết thôi”, Diệp Thành nói xong thì xoay người rời đi.  

 

Mọi người phía sau đều im lặng, ánh mắt nhìn Diệp Thành đã hơi khác.  

 

Chiến tranh! Đúng là chiến tranh!  

 

Người thanh niên này mới chỉ hai mươi tuổi nhưng lại tuyệt vời hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, hắn bày mưu tính kế khiến họ tự thấy xấu hổ, chẳng trách hắn lại có thể thống nhất được Nam Sở trong vòng chưa đầy một năm.  

 

 

 

Haiz!  

 

Nhìn bóng lưng Diệp Thành, mọi người đều thầm thở dài.  

 

Đặc biệt là Hạo Thiên Huyền Chấn, bàn tay sau ống tay áo ông nắm chặt, tuy Diệp Thành chỉ nói nhẹ nhàng nhưng sao ông lại không tưởng tượng ra được bao năm qua con mình đã chịu đựng bao nhiêu vất vả, khổ sở.  

 

Diệp Thành dừng bước, tìm một bậc thang đá rồi ngồi xuống, lẳng lặng uống rượu mạnh.  

 

Cách đó không xa, Hạo Thiên Thi Nguyệt tiến lên một bước nhưng lại mím môi dừng lại, không bước tới.  

 

Tuy cô không đi tới nhưng hai muội muội của cô là Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết đã cười hì hì bước đến trước mặt Diệp Thành, so với cô, hai cô gái kia tinh nghịch hơn nhiều.  

 

“Tặng ngươi đó”, Hạo Thiên Thi Vũ đưa cho Diệp Thành một lá bùa hình tam giác buộc sợi dây màu đỏ: “Bùa bình an, bảo vệ cho ngươi được bình an”.  

 

“Cảm ơn”, Diệp Thành ngẩn ra nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.  

 

“Lúc trước ngươi không như thế này”, Hạo Thiên Thi Tuyết rất tự giác ngồi xuống bên cạnh Diệp Thành, hai tay chống cằm chớp chớp mắt nhìn hắn: “Lần đầu tiên găp ngươi, ngươi rất bình dị gần gũi, nhưng bây giờ ngươi lại rất lãnh đạm”.  

 

“Đó là do cô không hiểu ta”.  

 

“Nhưng sao ta lại nghe nói ngươi lén nhìn tỷ tỷ chúng ta tắm nhỉ?”  

 

“Khụ khụ…”, câu nói này khiến Diệp Thành vừa đưa rượu vào miệng đã sặc hết ra.  

 

“Còn có chuyện này ư?”, Hạo Thiên Thi Vũ giật mình, kỳ quái nhìn Diệp Thành.  

 

“Thi Tuyết, đừng nói linh tinh”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lập tức xuất hiện, hai má ửng hồng, không nhiều lời lập tức kéo Hạo Thiên Thi Tuyết đi, cả Hạo Thiên Thi Vũ đang hóng hớt cũng bị lôi đi luôn.  

 

Lại nhìn tới phía Hoa Tư, vẻ mặt họ cũng rất đặc sắc, Hạo Thiên Thi Tuyết không nói, họ cũng không biết còn có chuyện này.  

 

Dưới rất nhiều ánh mắt, dù Diệp Thành da mặt dày cũng không chịu nổi, may mà hắn đeo mặt nạ, nếu không sẽ rất xấu hổ.  

 

Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!  

 

Diệp Thành day mạnh đầu mày, tuy hắn không biết xấu hổ nhưng hắn vẫn hiểu luân lý đạo đức cơ bản nhất, còn về phần tại sao đêm ấy lại có chuyện vớ vẩn như vậy thì đó là cả câu chuyện dài.  

 

…  

 

Đêm khuya, gió lạnh.  

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT