Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 “Thị Huyết Điện tìm đâu ra nhiều người mang huyết mạch đặc biệt thế?”, nhìn một lượt, Diệp Thành thở dài, bởi vì trong số rất nhiều huyết mạch kỳ lạ này còn có một số huyết mạch mà ngay cả hắn cũng không nhìn ra lai lịch.  

 

Lúc này hắn đang ngồi xổm trước một tế đàn, hai mắt nhìn thẳng vào người đang ngồi trên đó.  

 

Người này trông cũng không lớn tuổi lắm, mặt mũi xấu xí như tên trộm, đầu tóc bù xù, có lẽ đang ngủ thì bị bắt, lúc tỉnh dậy đã ở nơi quái quỷ này.  

 

“Huyết mạch thật thú vị”, Diệp Thành sờ cằm, thông qua cơ thể người đó nhìn thấy ngoại tướng do lực huyết mạch hội tụ, trông kì dị như một con chuột.  

 

“Thảo nào trông lại giống trộm”, Diệp Thành nhỏ giọng thì thầm.  

 

“Ngươi bị điên à? Làm gì mà cứ nhìn ta mãi”, điều khiến Diệp Thành bất ngờ là người xấu xí kia lại truyền âm cho hắn.  

 

“Ngươi có thể nhìn thấy ta?”, Diệp Thành sửng sốt.  

 

“Ta đây đã từng thấy không gian ẩn trốn của Thiên Tông thế gia, lần trước tới đó trộm đồ suýt bị đánh chết”.  

 

“Dám tới Thiên Tông thế gia để trộm đồ à, thú vị dấy”, Diệp Thành quan sát người này từ trên xuống dưới với vẻ đầy suy tư.  

 

“Chúng ta không nhiều lời nữa, một câu thôi, ngươi cứu ta ra ngoài, ta trộm đồ giúp ngươi”, đôi mắt nhỏ của người kia nhìn Diệp Thành như phát sáng: “Trên đời này không có thứ gì mà ta không trộm được”.  

 

“Thật không đó?”, Diệp Thành nhìn hắn ta với vẻ không tin.  

 

“Ngươi coi thường ta đúng không? Ta là thánh trộm đấy”, người kia lắc đầu hất tóc, kiểu tóc ba tám bị hắn ta hất thành ba bảy, nếu không vì hai tay đang bị trói chắc chắn hắn ta sẽ còn dựng thẳng cổ áo.  

 

“Ta thích biệt danh này”, Diệp Thành nhìn người này với vẻ đầy ẩn ý, ngươi là trộm mà còn tự hào thế à?  

 

“Vậy nên tiềm năng của ta rất lớn đó, ta… Ơ này, sao lại đi rồi? Ta nói thật mà”.  

 

“Ta không rảnh để nghe ngươi nói vớ vẩn”, Diệp Thành thẳng thừng bước đi, đầu không ngoảnh lại.  

 

Sau đó tai hắn liên tục bị làm phiền, người kia cứ lải nhải luôn miệng, Diệp Thành đi tới đâu hắn ta truyền âm tới đó, Diệp Thành nghe mà đầu cứ ong ong.  

 

Diệp Thành vẫn phớt lờ kẻ đó. Ngươi không nói ngươi là trộm còn đỡ, nhỡ đâu lão tử cứu ngươi ra ngoài, sau đó ngươi ngày ngày trộm đồ của lão tử, ngày ngày thêm phiền phức cho lão tử thì sao? Ai rảnh!  

 

“Dựa theo bản toạ phỏng đoán, kẻ gài bẫy Thị Huyết Điện chắc chắn là người tam tông của Nam Sở”, đang đi, Diệp Thành bỗng nghe được một câu này.  

 

Nghe thế, Diệp Thành vốn đang định nghiên cứu huyết mạch, vô thức quay đầu nhìn ông lão áo tím vẫn đang ung dung kể chuyện.  

 

“Chắc ông già này đã rất lâu không ra ngoài rồi, ừm, hoặc không thì cũng là chưa tỉnh ngủ”, Diệp Thành xoa cằm, nhìn ông lão áo tím như nhìn kẻ ngốc. Mẹ nó, vẫn còn tam tông của Nam Sở, đó đã là chuyện của năm nào rồi?  

 

“Ta nói này huynh đệ! Ngươi muốn hành động thì nhanh lên, nếu không thì mau rời đi, đừng đi qua đi lại trước mặt ta nữa được không?”, ở nơi không xa, người xấu xí đó lại truyền âm tới cho Diệp Thành.  

 

“Ta phải nghiên cứu địa hình đã chứ!”, Diệp Thành chẳng hề để tâm, trong lòng đã hạ quyết tâm, cho dù cứu tên đó ra thì cũng phải buộc dây xích cho hắn, lỡ ngày nào đó bị trộm đồ thì sao?  

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT