Đêm đến, trong Hoàng cung của nước Triệu.
Một bóng hình đứng thẳng, mặc long bào, thần sắc bi thương, hai bàn tay nắm chặt trong tay áo, trong sự bi thương còn có cả bất lực.
Người này chính là Hoàng đế của nước Triệu, Triệu Dục.
“Bệ hạ , mạt tướng đã dốc hết sức rồi”, phía trước Triệu Dục, một người đàn ông trung tuổi quỳ gối, khoác trên mình bộ áo giáp, nói: “Một trăm nghìn đại quân trinh phạt hàng trăm dặm nhưng đều không tìm ra tung tích của đám người đó”.
“Đây không phải là lỗi của ngươi”, Triệu Dục hít vào một hơi thật sâu, “đám người đó có lẽ không phải là người phàm, đến cả Quốc Sư cũng bị tàn sát như vậy, quân đội của người phàm đi bao nhiêu thiệt mạng bấy nhiêu”.
Triệu Dục vừa dứt lời, một bóng hình như gió lướt vào xuất hiện trước mặt hai ngươi.
Người này không phải ai khác mà chính là Diệp Thành vừa âm thầm vào Hoàng Cung.
“Ngươi…”, Triệu Dục nheo mắt giật mình.
“Ngươi là ai?”, ở bên, người mặc áo giáp cũng rút thanh trường kiếm dắt ở hông và nhanh chóng chắn trước mặt Triệu Dục.
Diệp Thành không nói gì, chỉ lấy ra một tấm lệnh bài, tấm lệnh bài với linh khí bao quanh, trên đó còn khắc hai chữ “Hằng Nhạc”.
Nhìn tấm lệnh bài, Triệu Dục và người đàn ông trung tuổi kia chợt thay đổi sắc mặt, bọn họ cung kính hành lễ: “Xin chào thượng tiên”.
“Ta không phải là tiên gì cả”, Diệp Thành nói sau đó thu lại lệnh bài, từ đầu tới cuối đều không tháo mũ đội đầu và hắc bào ra.
“Kính mong Thượng tiên cứu nước Triệu chúng tôi vượt qua lúc nước sôi lửa bỏng này”, Triệu Dục có phần kích động, “bịch” một tiếng, ông ta quỳ phịch trước mặt Diệp Thành, một người trên vạn người như ông ta lúc này trước mặt Diệp Thành lại chỉ là một người phàm yếu đuối.
“Ta sẽ tra ra chân tướng”, Diệp Thành đẩy ra luồng sức mạnh ôn hoà nâng Triệu Dục dậy, sau đó hỏi: “Quốc sư của các ông đâu?”
Vị Quốc sư trong lời nói của Diệp Thành cũng là người của Hằng Nhạc Tông, mỗi một tông môn đều cử một đệ tử tới đất đước của người phàm để làm Quốc Sư, tu vi của bọn họ không cao nhưng trong mắt những người phàm này, họ là một sự tồn tại tối cao.
Ở bên, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp đã lấy ra một cái hộp ngọc, bên trong hộp ngọc này là một tấm đạo bào nhuốm máu, bên trên đạo bào viết rõ hai chữ “Hằng Nhạc”.
Thấy vậy, Diệp Thành cau mày, hắn nhìn sang Triệu Dục, trầm giọng nói: “Thông tin mà các ông báo về không hề nói đệ tử mà Hằng Nhạc Tông phái tới nước Triệu đã bỏ mạng”.
“Thượng tiên minh giám”, Triệu Dục thành thật nói: “Hôm qua Quốc sư ra ngoài tuần sát mãi không về, ta đã phái người đi tìm nhưng khi đi tìm Quốc sư thì chỉ thấy mỗi tấm đạo bào này”.
Diệp Thành không nói gì, thầm nhủ có lẽ Quốc sư của nước Triệu đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng ngặt nỗi thực lực không đủ, không những không thể hàng phục được thế lực gian tà đó mà ngược lại còn trở thành oan hồn dưới lưỡi đao của chúng khiến tấm đạo bào còn lại đẫm máu.
Nghĩ vậy, Diệp Thành khẽ cầm tấm đạo bào nhuốm máu lên, trong đôi mắt thâm trầm bất định.
“Tu vi ở cảnh giới Nhân Nguyên mà chỉ còn lại tấm đạo bào”, Diệp Thành suy tư, xoa cằm.
“Nói vậy thì thế lực gian tà kia ít nhất cũng phải có kẻ ở cảnh giới Nhân nguyên, cũng có thể là tu vi ở cảnh giới Chân Dương hoặc cảnh giới Linh Hư cũng nên, mong không có tên nào ở cảnh giới Không Minh”.
Nghĩ rồi, Diệp Thành đem tấm đạo bào kia lên trước mũi khẽ ngửi, mùi máu tanh rất nồng nhưng trong mùi máu đó, hắn còn ngửi thấy mùi gì đó rất nhạy cảm.
“Mùi đan dược”.
“Người ra tay không phải là luyện đan sư chứ?”, Diệp Thành nheo mắt, thân là luyện đan sư, hắn rất nhạy cảm với mùi đan dược, bên trên tấm đạo bào có phảng phất mùi đan dược.
Diệp Thành đặt tấm đạo bào trong tay xuống, hắn trầm tư suy nghĩ.
“Chỉ bắt đi những đứa trẻ tròn một tuổi, không phải đem chúng đi luyện đan chứ?”, Diệp Thành nghĩ tới một thủ đoạn luyện đan tà ác mà Từ Phúc từng nói đó chính là đem những đứa trẻ tròn một tuổi làm dược dẫn.
Hồi lâu Diệp Thành vẫn không hề lên tiếng. Triệu Dục và người đàn ông trung tuổi ở bên cứ đứng đó không dám nói gì.
Cuối cùng, Triệu Dục lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Thượng tiên, đã…đã tìm được manh mối gì chưa?”
“Đem bản đồ của nước Triệu ra đây cho ta”, Diệp Thành lên tiếng.
Ngay sau đó, người đàn ông trung tuổi mặc áo giáp vội vàng rút ra một tấm bản đồ rất to, tiếp đến là treo lên tường theo như dặn dò của Diệp Thành.
Diệp Thành tiến lên trước, lặng lẽ quan sát bản đồ của nước Triệu, ánh mắt hắn đảo qua mười mấy vị trí, đều là những ngôi làng bị tàn sát gần đây, những ngôi làng đó cách đây không xa, có vài ngôi làng còn nằm sát nhau.
Hồi lâu, Diệp Thành mới thu ánh mắt lại, hắn nhìn sang người đàn ông trung tuổi ở bên, hỏi: “Ông là tướng quân?”
“Bẩm Thượng Tiên, mạt tướng tên Tần Hùng, là Hổ Uy đại tướng quân của nước Triệu”, người đàn ông trung tuổi cung kính đáp lời.
“Vậy tướng quân nhìn nhận sự việc này thế nào?”
Tần Hùng mặc dù ngỡ ngàng nhưng vẫn hít vào một hơi thật sâu tới trước tấm bản đồ, lần lượt chỉ ra vài ngôi làng xảy ra thảm sát, nói: “Nhìn từ địa điểm và phương hướng xảy ra thảm án thì kẻ ra tay di chuyển từ Nam tới Bắc, thảm sát từng nơi một, rõ ràng chúng rất lớn mạnh nên mới không hề kiêng dè gì như vậy”.
“Ông nói tiếp đi”, Diệp Thành điềm tĩnh lên tiếng.
Tần Hùng gật đầu, tiếp tục chỉ ra vài nơi khác: “Nếu như quan sát theo cung đường của chúng thì có thể thấy mấy thôn này sẽ nằm trong tầm ngắm tiếp theo. Nếu Thượng tiên ra tay thì nên lưu ý những điểm này”.
“Mười mấy ngôi làng đều bị tàn sát, bị tàn sát vào thời gian nào?”, Diệp Thành nhìn sang Tần Hùng.
“Giờ tý”, Tần Hùng nhận định: “Theo mạt tướng đoán thì thế lực gian tà kia có lẽ sẽ xuất hiện trong đêm nay”.
“Y phục huyết sắc chỉ xuất hiện vào giờ Tý?”, Diệp Thành xoa cằm, ánh mắt thoáng qua tia sáng: “Không phải là Huyết Vu chứ?”
Diệp Thành nghĩ tới một tộc người dị thường, đó là một nhánh của tộc người Vu thời cổ đại, được các tu sĩ chính phái coi là gian tà, từ xưa tới nay chỉ xuất hiện vào ban đêm, chủ yếu hút máu người, thủ đoạn vô cùng tàn độc.
“Thế nhưng mùi đan dược trên đạo bào là sao?”, Diệp Thành trầm ngâm: “Lẽ nào là một luyện đan sư cao cường nuôi Huyết Vu, nếu như vậy thì việc này rắc rối to”.
Diệp Thành hồi lâu mới quay người sang Triệu Dục: “Có ba việc, thứ nhất, trước giờ Tý, lấy những ngôi làng mà Tần tướng quân chỉ ra làm trung tâm, thứ hai, cho đội quân của nước Triệu đang đi tìm kiếm tản đi, những người đó có lẽ là tu sĩ, mọi người đi thì sẽ bị tàn sát. Thứ ba, trước giờ Tý ngày hôm nay nhất định phải chôn hoả lẫm, càng nhiều càng tốt.
“Giờ mạt tướng đi làm ngay”, Tần Hùng hùng hổ lập tức xoay người bước ra ngoài, nhưng mới đi được một bước thì quay lại ái ngại nhìn Diệp Thành, nói: “Xin hỏi Thượng tiên, vì sao phải là hoả lẫm?”
“Hoả lẫm chính là loại bột cực nóng được luyện ra từ Viêm Giác Thạch, đây là vật Chí Dương, có thể ngăn lại gian tà”.
“Đa tạ Thượng tiên”, Tần Hùng chắp tay, quay người bước ra khỏi đại điện.
Sau khi Tần Hùng rời đi, Diệp Thành lại lặng lẽ quan sát tấm bản đồ, hắn đảo mắt nhìn qua mỗi dòng sông, mỗi ngọn núi như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Thượng tiên, ngài đến đây một mình sao?”, phía sau, Triệu Dục hỏi dò.
“Ông sợ tôi không dẹp được thế lực đó sao?”, Diệp Thành thản nhiên nói.
Đột nhiên Triệu Dục giật mình: “Ta….ta không có ý đó”.
Diệp Thành mỉm cười không nói gì, đảo mắt nhìn tấm bản đồ nước Triệu.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một dãy núi vì địa thế của dãy núi này rất kỳ diệu, ba ngọn núi vây quanh, một ngọn núi sừng sững ở giữa, địa thế như vậy đối với những tu sĩ như bọn họ mà nói chính là địa lợi, hoặc có thể nói là nơi dưỡng ra địa mạch.
Cái gọi là địa mạch chính là một loại linh mạch của mặt đất, hấp thu một loại linh mạch được ngưng tụ ra của đất trời. Vùng đất thế này có thể giúp người phàm tăng tuổi thọ, còn đối với tu sĩ thì có thể tăng công lực gấp đôi.
Nước Triệu không quá rộng lớn nhưng núi non nhiều, mà có thể xuất hiện được một nơi địa thế như vậy quả khiến Diệp Thành phải bất ngờ.
Đương nhiên hắn nhắm vào địa điểm này không phải không có lý vì đó chính là nơi rất tốt để luyện đan, bên trên có tinh hoa của nhật nguyệt, bên dưới có khí nguyên địa mạch, đan dược được luyện ra nhất định là loại thượng phẩm.
“Nếu thật sự có luyện đan sư thần bí thao túng Huyết Vu, vậy thì vùng đất kỳ bí này nhất định là nơi có huyền cơ”, Diệp Thành xoa cằm.
“Thượng tiên?”, Triệu Dục ở bên thấy Diệp Thành lẩm bẩm thì hỏi thăm dò.