Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 Vân Nhược Cốc về đêm vô cùng yên tĩnh.  

 

Phía trước nhà trúc, từng cánh hoa vẫn bay rợp trời rơi xuống cơ thể Diệp Thành che lấp cả phân nửa người hắn.  

 

Diệp Thành ngủ không ngon, hắn cau mày, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mang theo vẻ đau đớn, y phục ướt đẫm mồ hồi, có vẻ như hắn lại nằm mơ thấy ác mộng nên hai tay chốc chỗc lại quờ loạn xạ.  

 

Đợi tới khi Thiên Ma đánh Thất Sát thì trận chiến Chư Tiên sẽ nổ ra!  

 

Lại là giọng nói ấy, giống như phật đang niệm kinh văn vang vọng bên tai hắn hồi lâu không dứt, hết lần này tới lần khác, giống như ma chú khiến hắn đang chìm vào giấc ngủ mà cảm thấy đau đớn hơn.  

 

Nhật nguyệt xoay vần.  

 

Chớp mắt, mấy ngày đã trôi qua, mãi tới một buổi đêm trăng thanh, Diệp Thành hoàn toàn bị những cánh hoa đào lấp kín thì hắn mới ngồi dậy.  

 

Đây là đâu?  

 

Diệp Thành lắc đầu, hắn nheo mắt nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, mọi thứ trước mặt hắn vừa quen vừa lạ, từng cánh hoa bay hiện lên như mộng ảo trong đôi mắt đờ đẫn của hắn.  

 

Ta là ai?  

 

Màn đêm yên tĩnh chợt vang lên tiếng thổn thức.  

 

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng dậy, mỗi lần tới một gốc đào hắn đều nheo mắt nhìn hai chữ khắc trên thân cây.  

 

Hắn bước đi, bước ra khỏi Vân Nhược Cốc.  

 

Dưới ánh trăng, bước đi của hắn chậm dần, hắn đi không có mục tiêu, cũng không có phương hướng, Diệp Thành bước đi trên con đường thênh thang mà không phân định được đâu là hiện thực đâu là hư ảo, hắn không thể phân định được mộng cảnh và hiện thực, kí ức không trọn vẹn, thần trí không tỉnh táo khiến Diệp Thành trông như một thi thể đang bước đi, đờ đẫn và vô hồn.  

 

Ta là ai? Ta là ai?  

 

Giữa  đất trời vang lên tiếng rên rỉ.  

 

Diệp Thành dừng chân, phía trước mặt hắn là một con suối nhỏ, nước suối chảy róc rách, âm thanh trong veo của tự nhiên cũng không thể gạt đi những vẩn đục trong đôi mắt hắn.  

 

Không biết từ bao giờ Diệp Thành lại bước đi, hắn bước đi trên u cốc, dưới ánh nắng chiếu rọi, trong màn đêm đen tối, hắn bước đi như cô hồn dã quỷ không tìm thấy nơi quay về cũng chẳng biết đâu là cố hương.  

 

Ngày ngày trôi qua, xuân qua thu tới.  

 

Thời gian cứ thế dần trôi đi không biết đã qua bao lâu, có lẽ là năm ngày, cũng có thể là năm năm.  

 

…….  

 

Đây là một đoạn tường thành với đại khí dồi dào, kéo dài cả hơn ba triệu dặm, nó giống như một con rồng khổng lồ phân cách giữa Nam Sở và Bắc Sở.  

 

Không sai, công trình hoành tráng này đã hoàn thành ở Nam Sở.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghien.truyenchu. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT