Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 
             Woa woa!  

             Trong lò luyện đan, tiếng khóc than của những đứa trẻ vang lên không ngừng rồi dần dần hoà vào với linh hồn của Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi. Linh hồn lực của bọn họ cũng mạnh dần lên trong quá trình này.  

             Đối với bọn họ mà nói thì đây có lẽ là một tạo hoá. Có điều dù là vậy thì hiện giờ điều quan trọng hơn cả đó là bọn họ phải sống sót ra được khỏi đây.  

             Diệp Thành ngồi khoanh chân, mở mắt ra, trong ánh mắt còn có ánh sáng loé qua: “Thời cơ đến rồi”.  

             Nghe vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng mở mắt ra, hít vào một hơi thật sâu nhìn sang Diệp Thành.  

             “Cô có trận pháp trói buộc con người hay linh phù nào không?”, Diệp Thành nhìn sang Thượng Quan Ngọc Nhi.  

             Thượng Quan Ngọc Nhi bặm môi, hai, ba giây sau mới lấy một đạo linh phù đưa cho Diệp Thành: “Đây chính là Huyền Cấp Phọc Tiên Trận Phù, bên trong phong ấn Khốn Nhân Pháp Trận của của nhà Thượng Quan ta”.  

             “Có thể giam giữ tu sĩ ở cảnh giới Không Minh trong bao lâu?”  

             “Nhiều nhất mười giây”.  

             “Chuẩn bị tinh thần xông ra ngoài”, Diệp Thành liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.  

             Ừm!  

             Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ gật đầu, luồng sức mạnh trong cơ thể hội tụ, chỉ đợi giây phút xông phá.  

             Phía này, Diệp Thành đã triệu gọi Tử Huyên cho nó đem tấm linh phù thứ hai của Kỳ Môn Khốn Thiên Trận kết hợp với trận phù Phọc Tiên cấp Huyền của Thượng Quan Ngọc Nhi. Còn hắn lật tay lấy ra roi sắt chuyên đánh vào linh hồn con người.  

             Giây phút sau đó, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt còn mang theo ánh sáng sắc lạnh.  

             Ra tay!  

             Sau tiếng hét đó, Tử Huyên giây trước còn đang đứng yên bất động thì giây phút này bay ra khỏi lò luyện đan xông về phía lão già mặc áo bào tím.  

             Ừm!  

             Thấy bên trong lò có kẻ xông ra, lão ta cau mày: “Trong lò luyện đan sao lại có kẻ thứ ba?”  

             “Không đúng, là hình nộm”, sau giây phút thắc mắc đó, lão ta chợt nheo mắt lại.  

             “Đáng chết”, thấy Tử Huyên xông ra, sắc mặt lão già mặc đồ tím tối sầm cả lại.  

             Vào đúng giây phút quan trọng, lão ta bắt buộc phải ngừng việc đẩy linh hồn vào, sau đó huyễn hoá ra bàn tay bóp về phía Tử Huyên: “Một hình nộm mà cũng đòi tấn công ta?”  

             Thế nhưng đúng lúc lão ta định tiêu diệt Tử Huyên thì Diệp Thành ở trong lò luyện đan đã quất roi sắt nện vào vách lò.  

             Bang!  

             Tiếng kim loại va vào nhau vang lên chói tai, vì lò luyện đan không chỉ dùng để luyện đan mà còn là binh khí của lão già kia, cũng bởi linh hồn và binh khí tương thông nên linh hồn của lão ta bị tổn thương, trong đầu bắt đầu dội lên cơn đau, bàn tay lão vừa vươn ra đã phải ngừng lại.  

             Keng! Keng! Keng!  

             Âm thanh trong lò luyện đan vang lên không dứt, Diệp Thành cứ thế quất liền mười mấy roi.  

             Phía này, lão già mặc đồ tím vừa tỉnh táo lại thì lại lần nữa chìm vào cơn choáng váng.  

             Lúc này, Tử Huyên đã đem Kỳ Môn Khốn Thiên Trận và Huyền Cấp Phọc Tiên Trận ra, mục tiêu chính là lão già kia.  

             Rầm!  

             Kỳ Môn Khốn Thiên Trận được giải phong ấn trước, bốn đạo linh quang hiển hiện chiếu rọi xuống mặt đất, chiếu xuyên lên bầu trời, bên trên còn có phù văn hiển hiện, trong chốc lát đan xen vào nhau tụ thành một đại trận.  

             “Kỳ môn khốn thiên trận”, lão già mặc đồ tím lạnh giọng như thể biết đến Kỳ Môn Khốn Thiên Trận này.  

             Vù!  

             Trong chốc lát, Phọc Tiên Trận cũng xuất hiện, vả lại cảnh tượng vô cùng hoành tráng, có chín đường sáng chiếu lên trời cao, chiếu rọi mặt đất, hội tụ thành cả trận pháp trói người khủng khiếp.  

             “Khốn Tiên Trận huyền cấp”, lão già mặc đồ tím tối sầm mặt lại, có vẻ như lão ta cũng biết trận pháp này của nhà Thượng Quan.  

             Tiếp sau đó, hai trận pháp cùng xuất hiện trói lão ta ở giữa.  

             “Chính là lúc này”, khi mọi thứ đã trong tầm kiểm soát, Diệp Thành bay ra khỏi lò luyện đan, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng bay ra ngoài.  

             “Các người…”, thấy Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi lần lượt bay ra ngoài, lão già mặc đồ tím khuôn mặt vốn đã tối sầm cả lại thì lúc này trông lại càng tôi độc hơn. Lão ta mất bao nhiêu thời gian và công sức như vậy nhưng không ngờ vào đúng thời khắc quan trọng lại xảy ra biến cố, là một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, lão ta lại bị hai kẻ tiểu bối gài bẫy.  

             “Đi”, Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi không chậm trễ, bay nhanh vào trong rừng rậm.  

             “Đứng lại”, lão già kia lạnh giọng định đuổi theo nhưng đã bị cả hai trận pháp kia trói chân lại.  

             “Trận pháp thế này mà cũng đòi ngăn ta lại sao?”, lão ta điên cuồng, tung chưởng đánh vào hai trận pháp kia, trận pháp rung lên liên hồi, suýt chút nữa thì bị phá vỡ.  

             “Lão ta ở cảnh giới Không Minh, không ngăn được lão ấy lâu đâu”, trong rừng rậm, Diệp Thành vừa nhanh chóng bỏ trốn vừa không quên liếc về phía sau, sắc mặt khó coi thấy rõ.  

             “Là sống hay chết phải xem tạo hoá rồi”.  

             “Đi”.  

             Rầm!  

             Cả hai người chưa đi được bao lâu thì phía sau đã vang lên tiếng động rầm trời, Kỳ Môn Khốn Thiên Trần và Huyền Cấp Phọc Tiên Trận đều bị lão già kia công phá. Uy lực của một kẻ ở cảnh giới Không Minh quá mạnh, lò luyện đan kia cũng theo đó mà bay lên trời, huyết mang kinh người phóng ra đủ để làm sụt cả một ngọn núi.  

             “Các ngươi chạy nổi không?”, giọng nói lạnh lùng thậm chí là gằn lên, lão già mặc đồ tím di chuyển như một đạo thần hồng truy sát về phía trước.  

             Cảm nhận được lão ta đang đuổi theo sau, Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi biến sắc, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt bộ y phục.  

             “Sư phụ, cứu con”, Diệp Thành lấy truyền âm phù ra, thở dốc hét vào trong đó.  

             “Tam thúc công, cứu con”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cũng lấy linh phù giống với Diệp Thành ra, vội hét vào trong.  

             Ừm?  

             Lúc này, Sở Huyên đang ngự không phi hành phát hiện linh phù sáng lên thì lấy ra, linh phù này là loại truyền âm nghìn dặm, tương thông với truyền âm phù của Diệp Thành.  

             “Sư phụ, cứu con”, đột nhiên, bên trong truyền âm phù vang lên giọng nói gấp gáp của Diệp Thành.  

             “Sư muội, là Diệp Thành sao?”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ở bên cũng nhìn sang Sở Huyên.  

             “Là Diệp Thành”.  

             “Tam thúc công, cứu con”, bọn họ vừa dứt lời, một đạo linh phù trong tay Thượng Quan Bác cũng vang lên giọng nói của Thượng Quan Ngọc Nhi.  

             “Lần lượt vang lên tiếng kêu cứu như vậy, lẽ nào Thượng Quan Ngọc Nhi nhà ta đang đi cùng với Diệp Thành của quý tông?”  

             “Có lẽ là vậy, cả hai nhất định đang gặp rắc rối rồi”.  

             “Hướng đông bắc”, Sở Huyên đạp không, như một đạo thần hồng di chuyển với tốc độ nhanh chóng, vẻ mặt lo lắng: “Diệp Thành, con nhất định phải trụ được tới lúc sư phụ tới”.  

             Sau khi Sở Huyên rời đi, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và nhóm trưởng lão của Hằng Nhạc Tông cùng ba vị trưởng lão của nhà Thượng Quan cùng tăng tốc về phía đông bắc.  

             Rầm! Ầm! Ầm!  

             Tiếng động rầm trời vang lên, phía sau Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi, ngọn núi cao sụp đổ, lão già mặc đồ tím đang kéo gần khoảng cách với bọn họ.  

             “Đứng lại”, sau giọng nói u ám đó, chỉ thấy một bàn tay màu máu chèn xuống, một ngọn núi sụp đổ, cả hai đều bị đánh bay đi.  

             “Đi tách nhau ra”, Diệp Thành cố gắng đứng dậy, hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi chạy về hai hướng.  

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT