Sau ba canh giờ, Diệp Thành và Gia Cát Vũ lần lượt hạ tay xuống.
Phục Linh ở phía đối diện hả ra một hơi mang theo tàn khí, phần vu chú ở trán cũng đã biến mất.
Vù!
Sau đó, một tiếng động phát ra từ người Phục Linh, mái tóc màu trắng như tuyết dù không có gió vẫn tung bay. Ánh sáng màu trắng xuất hiện bao quanh cơ thể cô ta giống như lầu các kia, trông hết sức ảo diệu.
Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên hơn cả đó là phía sau cô ta đột nhiên có đôi cánh màu trắng như tuyết hư ảo từ từ tung ra.
Diệp Thành sững sờ, hắn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm, khi nhìn lại, đôi cánh màu trắng kia đã biến mất.
Lúc này, chỉ thấy nữ tử với mái tóc bạc trắng tên Phục Linh kia hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt còn nở nụ cười mê người, quầng sáng trắng kia cũng dần dần nhập vào cơ thể cô ta, còn khí tức của cô ta tăng lên gấp bội.
“Vu chú cuối cùng cũng bị phá bỏ”, Gia Cát Vũ ở bên rõ ràng hết sức kích động, khuôn mặt già nua của lão ta trông trẻ ra vài tuổi.
“Tiền bối, tiền bối tóc trắng này rốt cục có lai lịch thế nào ạ?”, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kỳ, quay sang hỏi Gia Cát Vũ.
Nghe vậy, lão già Gia Cát Vũ quay đầu, vuốt râu hỏi: “Ngươi đã nghe tới Đao Hoàng bao giờ chưa?”
“Đao Hoàng?”, nghe cái tên này, trong ánh mắt Diệp Thành chợt hiện lên cái nhìn sùng kính.
Đao Hoàng, bao nhiêu truyền thuyết bá đạo như vậy, một người từng làm tình báo như hắn đương nhiên đã từng nghe nói tới, người đàn ông trong truyền thuyết dựa vào Đao mà ngộ đạo, cuối cùng thành công và là một trong những trang hào kiệt hiếm có ở Đại Sở, được coi là một sự tồn tại vô địch khi ở cảnh giới Thiên.
Còn về Đao Hoàng, Diệp Thành nghe nhiều nhất về cái tên này chính là năm xưa trong trận Đông Lăng Cổ Uyên, Đao Hoàng dựa vào sức mình sát phạt chín vị Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện làm chấn động Đại Sở.
“Nàng ấy chính là muội muội của Đao Hoàng?”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư, Gia Cát Vũ đã lên tiếng.
“Tiền…tiền bối ấy là muội muội của Đao Hoàng?”, Diệp Thành kinh ngạc.
“Ngươi thấy như ta đang đùa sao?”
“Đao Hoàng nổi danh lại còn có một muội muội nữa sao?”, biết Gia Cát Vũ không phải đang nói đùa, Diệp Thành kinh ngạc. Hắn lại lần nữa nhìn sang Phục Linh, dù nghĩ thế nào hắn cũng không thể tin nổi người mà mình vừa cứu lại có lai lịch khủng khiếp như vậy.
“Vậy Đao Hoàng tiền bối đâu ạ?”, sau khi nhìn Phục Linh, Diệp Thành lại đưa mắt nhìn sang Gia Cát Vũ.
Gia Cát Vũ lắc đầu: “Ai mà biết được chứ? Mất tích gần trăm năm rồi, cũng không biết còn trên đời hay không nữa”.
“Vậy trong cơ thể của Phục Linh tiền bối sao lại có Vu Chú ạ?”
“Ngươi nhiều lời thế làm gì?”
Ực….
Diệp Thành bĩu môi, không hỏi thêm nữa.
Nửa canh giờ tiếp theo, Phục Linh trên tế đàn với khí tức mạnh lên nhanh chóng, một nữ tử trông có vẻ yếu mềm thế nhưng thực lực lại hết sức khủng khiếp, không hề kém cạnh so với Gia Cát Vũ.
Lại một nửa canh giờ nữa trôi qua, nữ tử tóc trắng với tên Phục Linh kia mời từ từ mở mắt.
“Hồi phục rồi?”, Gia Cát Vũ vội tiến lên trước.
Phục Linh khẽ gật đầu: “Muốn hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong thì cần thêm vài ngày nữa”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi”, Gia Cát Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở một bên, Diệp Thành tiến tới nhìn Gia Cát Vũ, xoa xoa tay cười nói: “Cái đó ấy mà, Vu Chú của Phục Linh tiền bối cũng đã luyện hoá rồi, có lẽ ta nên đến Chính Dương Tông thôi ạ”.
“Vội gì?”, Gia Cát Vũ vừa thu lại tế đàn phong ấn trận vừa nói một câu tuỳ hứng.
“Có phải người xong việc rồi nên không muốn đi nữa phải không?”
“Nói năng hàm hồ, ta là loại người đó sao?”
“Con thấy người cũng giống lắm”, Diệp Thành hậm hực: “Con đi một mình”.
Nói rồi, Diệp Thành quay người đi ra ngoài, hắn có thể nhìn ra lão già Gia Cát Vũ này chẳng đàng hoàng gì. Nếu đợi lão ta thì có trời mới biết được tới bao giờ mới đến được Chính Dương Tông.
Hắn cũng hiểu rằng mọi chuyện đều phải dựa vào bản thân mình.
“Này, ngươi vội cái gì?”, phía sau vang lên tiếng gọi của Gia Cát Vũ nhưng Diệp Thành cứ thế ngó lơ.
Rầm! Ầm! Ầm!
Ngay sau đó, ở phương hướng mà Diệp Thành rời đi liền vang lên tiếng động dữ dội.
Tiếp sau đó, là tiếng thét của Diệp Thành.
Giây phút sau, Diệp Thành toàn thân thảm hại, hắn lếch thếch vừa chạy vừa bò quay lại, phía sau hắn có một biển hoa đang đuổi theo hắn.
“Sao ngươi quay lại?”, Gia Cát Vũ tò mò nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành cười trừ rồi chạy ngay ra phía sau Gia Cát Vũ, nhìn về một hướng: “Con vừa đi chưa được bao lâu thì gặp một nữ nhân điên, không nói lời nào mà đuổi đánh con một mạch”.
Nhìn về phương hướng mà Diệp Thành nói, hoa bay rợp trời, một nữ nhân mặc y phục xanh từ từ đi tới, cô trông chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung nhan tuyệt sắc nhưng trên khuôn mặt tuyệt sắc đó là nét lạnh lùng như phủ thêm lớp sương giáng.
“Gia Cát gia gia”, nữ tử mặc y phục xanh đi tới, nhìn thấy Gia Cát Vũ thì lập tức hành lễ.
Sau đó cô chỉ ngay vào Diệp Thành, lạnh giọng: “Ngươi ra đây cho ta”.
“Nhưng phải nói trước là không được đánh ta nữa đấy”, Diệp Thành phía sau Gia Cát Vũ thò đầu ra nói.
“Được”, nữ tử mặc y phục xanh thản nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Thành mới ho hắng bước ra. Chỉ thấy nữ nhân kia vươn tay ra, giọng nói lạnh lùng: “Giao linh phù vạn hoa của ta ra đây”.
Nghe vậy, không chỉ Gia Cát Vũ mà đến cả nữ nhân tóc bạc với tên Phục Linh đều quay sang nhìn Diệp Thành, thầm nhủ Diệp Thành bị đuổi bắt cũng không phải không có nguyên do. Lấy trộm đồ của người ta không bị bắt mới lạ.
Bị nhìn như vậy, Diệp Thành chỉ cười trừ, hắn rút ra một tấm linh phù với năm màu rực rỡ.
“Ta….ta thấy nó đẹp nên mới lấy để nghiên cứu thôi”, Diệp Thành cười xoà, đưa linh phù lại cho nữ tử kia.
Nữ tử mặc đồ xanh lạnh giọng, lấy lại linh phù Vạn Hoa cho vào túi đựng đồ, sau đó còn không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt lạnh lùng.
“Bích Du, sao con đã xuất quan rồi”, Phục Linh chợt nhìn nữ tử kia và hỏi.
“Bà bà, con muốn tới Chính Dương Tông”, nữ tử với tên Bích Du bặm môi.
“Ấy, cô cũng muốn tới Chính Dương Tông sao?”, Diệp Thành tiến tới, xoa xoa tay cười xoà: “Cũng vừa hay ta cũng đang tới Chính Dương Tông đây”.
Có điều nghe câu nói đó của Diệp Thành, Bích Du lại vờ như không nghe thấy, khuôn mặt không biểu cảm, cơ thể toát ra khí lạnh khiến người ta rợn người.
“Con cũng muốn tới xem Huyền Linh Chi Thể sao?”, Phục Linh nhìn Bích Du.
“Con thua không phục”, Bích Du hít vào một hơi thật sâu.
Cuộc hội thoại của hai người khiến con mắt của Diệp Thành phải đảo đi đảo lại, hắn tò mò nhìn nữ tử với tên Bích Du, có lẽ cô ta đã từng giao đấu với Cơ Tuyết Băng nhưng bị thua nên lần này mới xuất quan muốn tìm Cơ Tuyết Băng giao chiến.
Haiz!
Phục Linh thở dài: “Ta biết không ngăn được con, thôi tuỳ con”.
“Đa tạ bà bà”.