Phi kiếm khổng lồ rẽ qua từng ngọn núi, khi nhìn xuống bên dưới, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy đau nhói.
Mỗi nhành cây, mỗi ngọn cỏ vẫn như trước đây khiến hắn ngẩng nhơ nhưng cơ thể lại cảm thấy giá lạnh.
Ngay sau đó, phi kiếm khổng lồ đáp xuống phía trước đại điện của Chính Dương Tông. Lúc này, chưởng giáo của Chính Dương Tông là Thành Côn, nhóm trưởng lão như Ngô Trường Thanh của Chấp Pháp Điện cũng ra tiếp đón.
Có điều khi nhìn thấy Gia Cát Vũ, bọn họ chợt cau mày.
“Trận so tài tam tông lần này chúng ta có mời Gia Cát Vũ sao?”, Thành Côn nhìn sang Ngô Trường Thanh ở bên.
“Không có”, Ngô Trường Thanh đáp chắc nịch.
“Không mời mà đến”, Thành Côn nheo mắt cau mày nói: “Trông chừng Gia Cát Vũ cho ta, tránh để xảy ra chuyện”.
Nói rồi, khuôn mặt Thành Côn chợt nở nụ cười, ông ta mỉm cười tiến lên phía trước chắp tay hành lễ: “Gia Cát tiền bối đến chơi, vãn bối không tiếp đón được từ xa, xin tiền bối thứ tội”.
“Ta tới xem thôi, không biết có được không?”, Gia Cát Vũ phất tay khiến phi kiếm bay vào trong vạt áo, không biết vì sao mà trong mắt người khác, đôi mắt gian giảo của lão ta lại giống như đang rình trộm vậy.
“Gia Cát tiền bối nói gì thế ạ”, Thành Côn tươi cười: “Tiền bối tới đây là vinh hạnh của Chính Dương Tông rồi ạ”.
“Vậy thì tốt”, Gia Cát Vũ vừa xoa cằm vừa đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó”.
“Diệp Thành?”, Ngô Trường Thanh phía sau Thành Côn liếc nhìn thấy Diệp Thành đằng sau Gia Cát Vũ thì vẻ mặt khác thường, nào ngờ tên đệ tử bị ông ta đuổi xuống núi hôm đó lại đến đây cùng Gia Cát Vũ.
Có điều, nếu biết kẻ đã đối đầu với mình ở chợ đen U Minh hôm đó là Diệp Thành thì không biết ông ta sẽ có biểu cảm thế nào.
“Vãn bối Diệp Thành xin chào Ngô trưởng lão”, phía này, Diệp Thành tự biết không né được nên đành tiến lên phía trước hành lễ.
“Ta nhớ hôm đó ta nói rất rõ ràng, cả đời này ngươi không được bước lên linh sơn Chính Dương Tông nửa bước”, Ngô Trường Thanh nheo mắt, ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu khó chịu: “Giờ ngươi lại bước chân tới đây, ngươi coi thường Chính Dương Tông ta sao?”
“Trường Thanh, đệ biết hắn ta sao?”, Thành Côn liếc nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang Ngô Trường Thanh.
“Bẩm chưởng giáo, hắn ta từng là đệ tử ở ngoại môn của Chính Dương Tông chúng ta, vì đan điền bị phế bỏ nên bị đệ đuổi ra khỏi Chính Dương Tông”.
“Hoá ra là vậy”, Thành Côn bất giác vuốt râu.
Thế nhưng lời này của Ngô Trường Thanh đến tai Gia Cát Vũ và Bích Du lại khiến bọn họ không khỏi bất ngờ.
“Ngươi từng là đệ tử của Chính Dương Tông sao?”, Gia Cát Vũ mặt mày hết sức thú vị, tới bây giờ ông ta mới biết tiểu bối ở cảnh giới Nhân Nguyên tới đây cùng mình từng là đệ tử của Chính Dương Tông.
“Vâng”, Diệp Thành khẽ gật đầu.
“Sao ngươi không nói cho ta biết?”
“Người cũng không hỏi mà”.
“Được rồi”, tiếng cười của Thành Côn át đi, ông ta không muốn nghe Diệp Thành và Gia Cát Vũ lảm nhảm thêm nữa.
“Gia Cát tiền bối, Chính Dương Tông đã chuẩn bị chỗ ở cho tiền bối xong xuôi cả rồi, mời tiền bối nghỉ lại đêm nay, sáng mai cuộc so tài của tam tông mới chính thức diễn ra”, Thành Côn nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt tươi cười giả tạo.
“Vậy ta không làm phiền nữa”, Gia Cát Vũ nói rồi dẫn Bích Du rời đi.
“Ồ, đúng rồi”, đi được hai bước, Gia Cát Vũ quay đầu lại chỉ về phía Diệp Thành: “Tiểu tử này tới đây tìm sư phụ, là Sở Huyên của Hằng Nhạc Tông, phiền mọi người đưa hắn qua đó”.
Nói rồi, Gia Cát Vũ bay vào hư không. Sau khi ông ta rời đi, vài trưởng lão ở bên mới liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ hiểu ý nên cũng âm thầm đi về phía Gia Cát Vũ. Đúng như Diệp Thành dự đoán, lão già không yên phận Gia Cát Vũ đến Chính Dương Tông nhất định sẽ là đối tượng được chú ý nhiều nhất.
Sau khi mấy người rời đi, Thành Côn mới liếc nhìn Diệp Thành vẫn đang còn đứng tại chỗ, bộ dạng cao cao tại thượng, uy thế chèn ép khiến Diệp Thành khó thở: “Ngươi đã vào Hằng Nhạc Tông?”
Diệp Thành thần sắc không đổi, hắn khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên hắn gặp chưởng giáo của Chính Dương Tông, trước đây hắn vẫn luôn ở ngoại môn Chính Dương Tông nên căn bản không có cơ hội gặp Thành Côn, nhưng hiện giờ gặp rồi thì hắn mới thấy rằng Thành Côn và Ngô Trường Thanh cùng một giuộc, đều là loại người cao cao tại thượng.
Phía này, Thành Côn nheo mắt, ông ta chỉ dặn dò qua loa: “Người đâu, đưa hắn tới nơi nghỉ ngơi của Hằng Nhạc Tông, Vọng Nguyệt Các”.
“Để con đi ạ”, ngay sau đó một giọng nói vang lên, đó chính là đệ tử đứng sau Ngô Trường Thanh, khuôn mặt hắn trắng trẻo, đôi môi mỏng dính trông hết sức hà khắc, trông mặt có vẻ khôi ngô nhưng lại có đôi mắt phượng xếch lên rất dài.
Người này nếu nhìn kỹ thì chẳng phải là Triệu Khang sao? Hôm đó khi Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông hắn ta liên tiếp làm khó Diệp Thành hết lần này tới lần khác.
Sau một tháng Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông, hắn ta đã vượt qua được thử thách vào được nội môn.
Trước đó, khi thấy Diệp Thành hắn ta đã khó chịu rồi. Thế nhưng vì chưởng giáo và Gia Cát Vũ nói chuyện nên hắn không tiện chen vào. Hiện giờ cần người đưa Diệp Thành tới Vọng Nguyệt Các, hắn ta mới dũng cảm đứng ra.
“Diệp sư huynh, hy vọng huynh vẫn khoẻ”, Triệu Khang nhìn Diệp Thành, nở nụ cười khiến người ta nhìn mà khó chịu.
“Cảm ơn Triệu sư đệ đã quan tâm”, đôi mắt Diệp Thành xa xăm, nói chính xác thì hắn chẳng thể hiện thái độ gì.
Sau nụ cười đó, Triệu Khang liền giơ tay ra: “Diệp sư huynh, xin mời”.
Diệp Thành không nói gì chỉ nhìn về phía lầu các mà Thành Côn nói, có lẽ phía Sở Huyên đang ở đây.
Diệp Thành và Triệu Khang rời đi, Thành Côn mới liếc mắt sang Ngô Trường Thanh ở bên, hỏi: “Đệ vừa nói hắn ta vì bị phế bỏ vùng đan điền nên mới bị đuổi khỏi Chính Dương Tông sao?”
“Đúng là vậy”, Ngô Trường Thanh gật đầu.
“Kỳ lạ”, Thành Côn vuốt râu, ánh mắt loé lên tia sáng: “Vùng đan điền bị phế bỏ mà có thể khôi phục lại nguyên trạng quả là điều khác thường, lẽ nào Gia Cát Vũ giúp hắn hôi phục đan điền?”
“Chưởng giáo, hay là chúng ta kiểm tra xem?”, Ngô Trường Thanh nhìn Thành Côn bằng ánh mắt thăm dò.
“Không cần”, Thành Côn xua tay, nói: “Để sau đã, đệ phái người tới Vọng Nguyệt Các tìm Diệp Thành sau đó nói với hắn hắn có thể quay lại Chính Dương Tông rồi”.
“Chưởng giáo, hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, chúng ta hà tất phải để hắn quay lại?”, Ngô Trường Thanh cảm thấy khó hiểu.
“Đệ cho rằng ta coi trọng hắn thật sao?”, Thành Côn nhếch miệng cười, giọng nói ý tứ: “Cái mà ta coi trọng chính là mối quan hệ của hắn với Gia Cát Vũ, có thể cùng Gia Cát Vũ tới đây chứng tỏ mối quan hệ của cả hai người bọn họ không hề bình thường, thông qua hắn, chúng ta có lẽ có thể lôi kéo được Gia Cát Vũ đứng về phía Chính Dương Tông”.
“Vẫn là chưởng giáo sư huynh nhìn xa trông rộng”.
…….
Dưới chân núi của một linh sơn, Triệu Khang phất quạt xếp đi trước, Diệp Thành im lặng đi sau.
Trong lúc này, Triệu Khang chốc chốc lại quay đầu sang bên liếc nhìn Diệp Thành ở phía sau, miệng hắn còn nhếch lên cười tôi độc.
“Diệp Thành huynh có thể tu luyện lại, sư đệ thật cảm thấy mừng cho huynh”, cuối cùng, Triệu Khang lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im ắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!