“Thái hư phân thân, hiện”.
Trong lòng đất, sau tiếng hô của Diệp Thành, một luồng vân khí màu vàng kim bốc ra từ cơ thể hắn, sau đó không ngừng hội tụ bên cạnh hắn, mãi tới khi huyễn hoá thành hình người, hình người này chính là hình người của Diệp Thành.
“Không tồi”, Diệp Thành đứng dậy, nhìn thân hình phân thân thái hư bên cạnh mình.
“Tu vi chỉ ở cảnh giớ ngưng khí tầng thứ ba thôi sao?”, Diệp Thành xoa cằm.
“Nào, thử xem nào”, ý niệm vừa bắt đầu, Diệp Thành lệnh cho phần phân thân của mình ngồi khoanh chân trên một đường linh mạch.
Ngay sau đó, phần phân thân của Diệp Thành tự khắc nuốt trọn tinh nguyên của đại địa, còn Diệp Thành là bản tôn nhờ có sự truyền thụ của phân thân nên được lợi, tâm trí phấn chấn hơn hẳn.
“Đúng là kỳ diệu”, Diệp Thành xoa xoa tay, hai mắt sáng cả lên: “Sau này nếu đánh với kẻ khác hao kiệt sức lực thì có thể thông qua phần phân thân hấp thu linh mạch đại địa để bổ sung sức lực, cũng không khác gì so với việc tự hấp thu Đại Địa Linh Mạch”.
Diệp Thành kinh ngạc nhìn xuống Thái Hư Cổ Long phía dưới: “Ta để phần phân thân ở lại đây, nếu như người của Chính Dương Tông vào đây mà phát hiện thì phải làm sao? Ta không muốn để người khác biết ta từng tới đây”.
“Không phải còn có ta sao?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Diệp Thành: “Yên tâm, ta đảm bảo phần phân thân của ngươi không vấn đề gì”.
“Nếu ngươi nói vậy thì ta phải làm thêm phần phân thân nữa mới được”, Diệp Thành nói rồi lại lần nữa sử dụng thủ ấn, cứ thế ngưng tụ ra tám đạo phân thân.
Tám đạo phân thân lần lượt ngồi trên tám nhánh linh mạch, cứ như vậy, thêm một đạo phân thân trước đó của hắn, tổng cộng có chín đạo phân thân.
Chín phần phân thân nhanh chóng hấp thu tinh nguyên của đại địa, nhanh gấp chín lần so với một phần phân thân. Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ rệt tinh nguyên dồi dào truyền đến từ chín phần phân thân kia.
“Thêm hai phần nữa”, thấy được lợi, Diệp Thành tươi cười, định tiếp tục dùng thủ ấn tạo phân thân.
“Dừng, dừng, dừng”, lúc này, Thái Hư Cổ Long không còn bình tĩnh được nữa, cứ thế bảo Diệp Thành dừng lại, nó mắng Diệp Thành bằng giọng khó chịu: “Bảo vệ chín phần phân thân của ngươi đã là giới hạn của ta rồi, nếu còn thêm nữa thì ta hết cách, dù sao ta cũng đang trong trạng thái bị phong ấn”.
“Ta hiểu, ta hiểu”, Diệp Thành cười xoà, thầm nghĩ không thể tham lam được, chín phần phân thân cùng hấp thu nên phần tinh nguyên đại địa có được đương nhiên dồi dào.
“Ngươi có thể đi rồi, nhớ lời ta dặn”, Thái Hư Cổ Long nói rồi, một đạo thần quang bay ra đáp dưới chân Diệp Thành, lấy Diệp Thành làm trung tâm và hình thành nên một vòng xoáy.
“Yên tâm, ta sẽ không quên”, Diệp Thành khẽ vẫy tay, vòng xoáy kia di chuyển và rồi hắn biến mất khỏi nơi này.
Roẹt!
Chỉ thấy bóng hình Diệp Thành biến mất, khi xuất hiện trở lại hắn đã đứng trên một ngọn núi rồi.
“Đây là đâu?”, sau khi hiện thân, Diệp Thành hoang mang nhìn xung quanh.
Đập vào mắt hắn chính là linh sơn với từng tầng mây bao phủ cũng như cung điện lầu các với linh khí dồi dào.
“Cũng may là Chính Dương Tông”, Diệp Thành thở phào, Thái Hư Cổ Long quả thực đã đưa hắn ra khỏi đó.
“Tìm, tìm thật kỹ cho ta”, Diệp Thành vừa thở phào một hơi thì nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang vọng trong không trung.
Lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy từng bóng người trong không trung, người nào người nấy ngự không phi hành, quanh người có linh quang bao phủ giống như từng viên tinh thần vậy.
“Hỏng rồi”, Diệp Thành thầm nghĩ, hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, đêm khuya mà Chính Dương Tông bày ra trận thế lớn như vậy thì nhất định là đang tìm người, nói chính xác là đang tìm hắn và Gia Cát Vũ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành vội di chuyển định nhảy khỏi ngọn núi đó.
Thế nhưng Diệp Thành còn chưa kịp di chuyển thì mười mấy bóng hình đã rẽ không trung đáp tới, chớp mắt đã đứng trên ngọn núi, nếu quan sát kỹ thì còn có thể thấy Dương Đỉnh Thiên, Sở Huyên, Đạo Huyền Chân Nhân và vài trưởng lão phía Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông cũng có mặt trong đó.
“Diệp Thành, ngươi còn dám quay về?”, Ngô Trường Thanh nạt nộ, khí thế mạnh mẽ xuất hiện khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì nằm bò ra đất.
“Ngô trưởng lão, không có chứng cứ sao có thể nhận định là do đồ nhi của ta làm, trưởng lão coi như ta không tồn tại sao?”, Sở Huyên lạnh giọng, khí thế thể hiện ra cũng chẳng kém cạnh Ngô Trường Thanh, cô giúp Diệp Thành giải đi khí tức đang đè nén trên cơ thể hắn.
“Vậy ta phải nghe xem hắn định nói gì”, Ngô Trường Thanh cười lạnh lùng.
“Nếu như là hắn thì đương nhiên sẽ cho ông câu trả lời xác đáng”, Sở Huyên đối đầu sau đó nhìn sang Diệp Thành, hỏi: “Diệp Thành, không phải con bị Gia Cát Vũ tiền bối đưa đi sao? Sao lại ở đây?”
“Tiền bối nói tiền bối còn có việc sau đó thì biến mất, để con ở lại đây”, khả năng giả vờ của Diệp Thành lập tức được tận dụng triệt để, hắn diễn hết sức nhập vai, bày ra bộ dạng vô hại, cho dù là ai nhìn vào cũng nghĩ hắn là một đứa trẻ ngoan.
“Gia Cát Vũ đi rồi thì sao ngươi lại không về Nguyệt Vọng Các?”, Ngô Trường Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
“Con ở đây ngắm sao”.
“Ngắm sao…”, Ngô Trường Thanh nghe câu hỏi của Diệp Thành thì tức tối không bật ra nổi thành lời. Chính Dương Tông loạn cả lên như vậy, hắn còn có tâm trạng ở đây ngắm sao, vả lại, nửa đêm còn chạy