Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 
             Dưới con mắt của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng ngồi vào vị trí của mình, nhưng sự chấn động cô ta mang lại sau sự xuất hiện của mình lại chưa thể lắng xuống, đây vốn là buổi tiệc dành cho cô ta.  

             Trong tiếng trầm trồ xôn xao, Thành Côn từ từ đứng dậy, ông ta tỏ ra cao cao tại thượng đảo mắt nhìn bên dưới, khoé miệng nhếch lên rồi mới cười nói: “Hân hạnh được đón tiếp các vị đạo hữu tại đây, cuộc so tài ba năm một lần của tam tông chính thức bắt đầu”.  

             Ông ta dứt lời, Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông đều có người đứng dậy, không cần nói cũng biết đó chính là các đệ tử chân truyền tới tham gia đại hội tam tông.  

             Trong đại hội tam tông, vì đảm bảo công bằng chúng ta sẽ lựa chọn đối thủ thông qua việc rút thăm.  

             Đương nhiên, may mắn cũng là một phần của thực lực. Nếu như đệ tử có tu vi yếu gặp phải đệ tử có tu vi mạnh hơn thì rõ ràng là đen đủi, nhưng nếu đệ tử có tu vi mạnh gặp đệ tử tu vi yếu thì đó chắc chắn là chuyện vui mừng.   

             Vậy thì vấn đề xuất hiện rồi.  

             Mỗi một tông phải phái ra chín đệ tử chân truyền xuất chiến, cũng có nghĩa là hai mươi bảy đệ tử chia thành các cặp đối đầu nhau, vậy thừa ra một người.  

             Đệ tử thừa ra này có thể không cần tham gia trận quyết đấu và vào thẳng vòng bán khết, đây là quy định từ xưa tới nay của tam tông.  

             Đương nhiên là rút thăm nên có khả năng là đệ tử đồng môn sẽ giao đấu với nhau.  

             Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, hai mươi bảy đệ tử chân truyền bước lên chiến đài xếp hàng rút thăm.  

             “Hy vọng trong số chúng ta có người bốc được số mười bốn thừa ra đó”, khi đang xếp hàng, Tư Đồ Nam không quên cười nói với các sư đệ của mình.  

             “Nhiều lời thế làm gì?”, Dạ Vô Tuyết đẩy Tư Đồ Nam: “Mau, tới lượt huynh rồi kìa”.  

             “Vội gì chứ?”, Tư Đồ Nam oán thầm trong bụng nhưng cũng đã đưa tay ra cho vào thùng gỗ nhỏ, hắn khoả thùng một lát rồi mới rút ra một tấm thẻ gỗ, liếc mắt nhìn lên con số bên trên rồi mới đi ra: “Chết tiệt, số tám”.  

             Sau khi Tư Đồ Nam rời đi, mấy người phía Dạ Vô Tuyết lần lượt tiến lên rút thẻ gỗ. Tới Diệp Thành, hắn cho tay vào thùng gỗ lấy ra một tấm thẻ gỗ, sau khi liếc nhìn một cái hắn chợt cảm thấy bất ngờ.  

             Ấy!  

             Đứng sau Diệp Thành, Thẩm Nặc Ngôn ngạc nhiên thét lên: “Số mười bốn”.  

             “Xem ra ta đổi vận rồi”, Diệp Thành toét miệng cười, cầm số của mình bước xuống chiến đài.  

             Ngay sau đó các đệ tử chân truyền cũng lần lượt rút thăm tới cuối cùng. Nhưng sau khi công bố danh sách đối thủ, khuôn mặt của tất cả mọi người đều tỏ vẻ khác thường, những lời bàn tán xôn xao bắt đầu rôm rả hẳn.  

             “Trong số hai mươi bảy người, Diệp Thành tu vi thấp nhất lại bốc được vào số mười bốn”.  

             “Điều đó có nghĩa là gì, nghĩa là hắn không cần đánh đã có thể trở thành người đầu tiên tham đủ tư cách tham gia vòng bán kết rồi”.  

             “Chẳng còn cách nào khác, trời xanh cố làm khó những kẻ mạnh kia thôi”.  

             Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đã quay về vị trí cũ.  

             “Tiểu tử, ngươi được lắm”, Bàng Đại Xuyên tặc lưỡi nhìn Diệp Thành.  

             “May mắn chút thôi ạ”.  

             Có điều những đối thủ mà các đệ tử Hằng Nhạc Tông chúng ta chọn phải cũng không hề vừa”, Đạo Huyền Chân Nhân ở bên cau mày nói.  

             “Rõ ràng là thảm rồi”, Sở Huyên day day trán.  

             Nghe vậy, Diệp Thành mới liếc nhìn danh sách trận đấu, bất giác cau mày. Đối thủ của Liễu Dật chính là Hoa Vân, đệ tử chân truyền xếp thứ hai trong chín đại đệ tử của Chính Dương Tông.  

             Đối thủ của Nhiếp Phong là Chu Ngạo, đệ tử xếp đầu tiên trong số các đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông.  

             Nam Cung Nguyệt đối đầu với Mạnh Vân Nhiên, đệ tử xếp thứ tư của Chính Dương Tông.  

             Tư Đồ Nam gặp Lý Tinh Hồn, đệ tử xếp thứ hai của Thanh Vân Tông.  

             Đoàn Ngự gặp Hàn Tuấn, đệ tử thứ ba của Chính Dương Tông.  

             Dạ Vô Tuyết đối đầu với Bạch Dực, đệ tử thứ tư của Chính Dương Tông.   

             Đối thủ của Thạch Nham là Dương Húc, đệ tử xếp thứ sáu của Thanh Vân Tông.  

             Thảm nhất là Dương Bân, trong trận chiến đấu đầu tiên của tam tông, đối thủ của hắn chính là Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông, đệ tử xếp đầu tiên trong chín đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông – Cơ Tuyết Băng.  

             “Có cần đen đủi vậy không chứ?”, thấy vậy, Diệp Thành chỉ muốn mắng chửi.  

             Liễu Dật mặc dù là đệ tử xếp đầu của Hằng Nhạc Tông nhưng vì vết thương nên đến cả khả năng vận ra sáu phần công lực cũng không thể, ấy vậy mà phải đối đầu với Hoa Vân.  

             Nên biết rằng Hoa Vân từng là đệ tử chân truyền xếp đầu của Chính Dương Tông, chỉ vì Huyền Linh Chi Thể xuất hiện nên hắn mới bị đẩy xuống thứ hai. Thực lực của hắn cho dù là Liễu Dật ở trạng thái Đỉnh Phong cũng khó có khả năng chiến thắng.  

             Dương Bân thì càng không phải bàn, đối thủ của hắn chính là Cơ Tuyết Băng, căn bản không càn đánh cũng biết được kết cục.  

             Còn Nhiếp Phong, Tư Đồ Nam, Đoàn Ngự, Dạ Vô Tuyết và Thạch Nham đều gặp phải đối thủ mạnh hơn mình, nếu đánh thì chắc chắn sẽ thua nhiều hơn thắng.  

             Hiện giờ ngoài Nam Cung Nguyệt và Diệp Thành ra thì trận loại đầu tiên trong cuộc so tài tam tông, chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông sẽ có bảy người bị loại.  

             “Ông trời có thương người không chứ?”, Tư Đồ Nam ở bên bất giác bưng mặt.  

             “Mọi người thế nào thì ta không biết nhưng ta chắc chắn đánh không lại Bạch Dực rồi”, Dạ Vô Tuyết day trán.  

             “Mặc dù biết trước sẽ thua nhưng không ngờ Hằng Nhạc Tông lại thua thảm hại như vậy ngay ở trận loại”, Đoàn Ngự trước giờ vẫn ung dung cũng không khỏi lắc đầu.  

             “Hay là chúng ta về đi”.  

             Rắc! Rắc!  

             Dương Đỉnh Thiên nắm chặt tay vang lên tiếng kêu rắc rắc, sắc mặt ông ta khó coi vô cùng, còn mấy người phía Phong Vô Ngấn cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.  

             So với bọn họ thì phía Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông rôm rả hơn nhiều. Đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông đều bị các đệ tử mạnh hơn của bọn họ lấn át. Kết quả này khiến bọn họ cảm thất rất hài lòng.  

             “Hiện giờ có thể ngó lơ Hằng Nhạc Tông rồi”, Thành Côn ở vị trí trên cao nhàn nhã xoay xoay bàn chỉ trong lòng bàn tay, giễu cợt: “Nam Cung Nguyệt cũng không phải dè chừng, cho dù đánh được vào vòng bán kết thì cũng khó vào được chung kết, còn Diệp Thành, một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên chẳng là gì”.  

             “Chết tiệt, phân nhóm kiểu gì thế không biết”, ở bên, Gia Cát Vũ lên tiếng mắng chửi: “Ta đây ưng mấy tên tiểu tử phía Hằng Nhạc Tông, thế nhưng mẹ kiếp, chúng rút thăm kiểu gì thế cơ chứ?”  

             “Mới vòng đầu tiên mà Hằng Nhạc Tông gần như bị loại sạch rồi”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan lắc đầu bất lực.  

             “Phần lớn

 

             

Danh sách truyện HOT