“Xem ra thứ mà lão già này thật sự muốn có chính là ánh sáng trắng trong gương bát quái kia”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn nheo mắt lại rồi lại nhìn vào ánh sáng trắng kia: “Rốt cục là gì mà khiến một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên điên cuồng như vậy chứ?”
Ngay sau đó, Diệp Thành đã đoán ra nó là gì.
“Đó là sức mạnh nguyên thần”, Diệp Thành nheo mắt, trong chốc lát hắn nghĩ thông một số chuyện: “Gia Cát Vũ quả thực muốn có sức mạnh nguyên thần bên trong gương bát quái kia, dưới sự luyện hoá của chân hoả, tà niệm nguyên thần bị tiêu diệt, lúc này mới để lộ ra sức mạnh nguyên thần”.
“Chẳng trách mà ông ta kích động như vậy”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Cho dù chỉ là chút sức mạnh nguyên thần nhưng cũng có khả năng giúp ông ta đột phá tới cảnh giới Thiên, hoặc có thể nhanh chóng ngưng tụ ra nguyên thần. Gia Cát Vũ, xem ra ông nhặt được bảo bối rồi”.
Mặc dù biết đó là sức mạnh nguyên thần nhưng Diệp Thành không dám mơ mộng hão huyền.
Hắn biết cho dù mối quan hệ với Gia Cát Vũ có tốt thế nào đi nữa, cho dù Gia Cát Vũ có hào phóng thế nào đi nữa thì cũng sẽ không đem sức mạnh nguyên thần chia cho hắn, vì sức mạnh nguyên thần đối với một người ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà nói là thứ vô cùng quan trọng.
Ở bên, Gia Cát Vũ vẫn sáng mắt nhìn từng luồng sức mạnh nguyên thần kia, có vài lần ông ta thậm chí còn không kiềm chế nổi mà ra tay.
Thấy Gia Cát Vũ kích động như vậy, Diệp Thành khẽ ho hắng: “Con nói này, trông người có vẻ rất vui”.
“Thừa lời”.
“Vậy chúng ta thương lượng phân chia thế nào nhé?”, Diệp Thành cười hi hi, cố bày ra bộ dạng không biết gì: “Nửa đêm người tới làm quấy nhiễu quá trình tu luyện của con, còn lôi con đến đây, nói thế nào thì người cũng phải báo đáp con gì đó chứ? Người cũng không biết được luyện hoá tà niệm này tốn công sức thế nào đâu. Con cũng không cần quá nhiều, ba trăm nghì linh thạch là được”.
“Ba trăm nghìn? Tiểu tử nhà ngươi cũng không vừa nhỉ?”, Gia Cát Vũ thổi râu trợn mắt.
Thế nhưng nghĩ lại, rồi lại nghĩ tới sức mạnh nguyên thần, ba trăm nghìn linh thạch cũng chẳng là gì. Đương lúc tâm trạng vui vẻ, ông ta liền lấy ra một cái túi đựng đồ nhét vào tay Diệp Thành: “Tiền ta đưa cho ngươi, ngươi mau luyện cho ta đi”.
“Con biết rồi”, có tiền, Diệp Thành mừng rơn, cứ thế dốc sức luyện hoá cao độ.
A….!
Khuôn mặt méo mó của tà niệm nhanh chóng bị luyện hoá.
Sau một khắc, bên trong gương bát quái còn lại một tia tà niệm cuối cùng bị luyện hoá thành hư vô, còn Gia Cát Vũ ở bên không đợi được nữa liền thu lại trận pháp, lấy ngay gương bát quái về.
Vù!
Nào ngờ chiếc gương bát quái vừa im lặng chưa lâu đã lại rung lên thoát ra khỏi bàn tay Gia Cát Vũ và bay đi.
“Ngươi chạy đi đâu?”, Gia Cát Vũ lạnh giọng, ông ta nhấc chân đuổi theo, hai đạo trường hồng một chạy một đuổi cứ thế biến mất trong hư không.
“Ôi trời”, Diệp Thành ở phía sau lớn giọng: “Lão già chết tiệt, đưa ta xuống kia đi chứ, ông định để ta lơ lửng ở đây đến chết à?”
Có điều, dù Diệp Thành có la lối thế nào cũng chẳng có hồi âm.
Lúc này Diệp Thành cuối cùng cũng nhìn ra lão già Gia Cát Vũ kia thật sự không đáng tin chút nào. Lần đầu tiên cùng lão ta xuống lòng đất đã bị người ta nhốt lại, nếu không phải có Thái Hư Cổ Long giúp đỡ thì e rằng tới bây giờ hắn vẫn còn bị nhốt trong đó mất.
Lần này thì hay rồi, ông ta đưa Diệp Thành lên tới cả trăm trượng trong hư không, nếu lơ là một chút bị ngã xuống dưới, không chết mới lạ.
“Lão già chết tiệt”, Diệp Thành mắng chửi, hắn bất giác nhìn xuống dưới. Mặc dù hiện giờ đang ở trên Chính Dương Tông nhưng ở độ cao hàng trăm trượng như vậy, đến bóng dáng của Chính Dương Tông hắn cũng nhìn không ra, trong tầm mắt hắn chỉ toàn là mây và sương mù.
Có lẽ vì đứng ở vị trí quá cao nên Diệp Thành thật sự choáng váng.
“Tiên hoả hiện”, trong lúc bất lực, Diệp Thành lại lần nữa triệu gọi tiên hoả, muốn nó hoá thành đám mây tiên hoả.
Có điều mặc dù tiên hoả có linh tính và linh trí, cũng biết mệnh lệnh của Diệp Thành nhưng lại không hề hoá thành đám mây.
Cũng chẳng trách tiên hoả như vậy vì nó bị ảnh hưởng bởi tu vi của Diệp Thành nên chẳng thể hiển hiện toàn bộ.
Lúc này, Diệp Thành thật sự đã mất hết niềm tin.
“Gia Cát Vũ, ông