“Nhất định có huyền cơ”, Diệp Thành thầm mở Tiên Luân Nhãn, đầu tiên là nhìn về hai đạo kiếm khí âm dương kia.
“Kiếm khí âm dương này…”, Diệp Thành nheo mắt như nhìn ra manh mối, thế nhưng không biết hình dung thế nào, có thể coi chúng là binh khí thì đúng hơn vì chúng đều được ngự động bởi tâm niệm của Hoa Vân, và đó chính là hai đạo kiếm khí được tế luyện đặc biệt. Âm Dương cùng tế thậm chí hết sức bá đạo.
“Trước đây khi hắn quyết đấu với Liễu Dật sư huynh mình chưa phát hiện ra, xem ra chiêu bài áp chót của Hoa Vân cũng không hề ít”, Diệp Thành lẩm nhẩm, ánh mắt hắn lại nhìn xuống trận đồ bát quái khổng lồ to chừng năm trượng dưới chân Hoa Vân.
“Trận đồ”, thông qua Tiên Luân Nhãn, Diệp Thành tìm ra được vài manh mối nữa.
Hắn phát hiện trên trận đồ bát quái có khắc rất nhiều phù văn, và những phù văn này lại tương liên với nhau, trong đó còn có trận văn khó hiểu hiển hiện, kết hợp với bát quái tạo thành trận đồ, còn trận đồ thế này có khả năng kiểm soát sức mạnh và tốc độ rất tốt.
“Chính là trận đồ bát quái đã kiểm soát sức mạnh và tốc độ của mình, chỉ cần mình ở trong khoảng cách năm trượng so với trận đồ này thì sẽ bị kiểm soát”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn đã nhìn thấu thêm được nhiều huyền cơ hơn.
Hắn nhận ra Hoa Vân thân là chủ nhân của trận đồ không những không bị kiểm soát bởi trận đồ bát quái mà ngược lại còn được tăng trưởng về sức mạnh và tốc độ.
“Tiểu tử, ngươi biết nhiều đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn vẫn tận dụng bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, cố gắng tránh xa trận đồ bát quái kia, cứ thế chạy vòng vòng để học lén bí thuật này.
Phụt! Phụt!
Mặc dù Diệp Thành tránh được một số đòn tấn công từ Hoa Vân nhưng vết thương trên cơ thể vẫn liên tiếp xuất hiện.
“Kiếm khí âm dương của Vân Nhi và trận đồ bát quái đã luyện từ lâu, Diệp Thành, ta xem ngươi chạy đường nào”, Thành Côn lại cười tôi độc, có vẻ như ông ta đã thấy được cảnh tượng thảm hại của Diệp Thành.
“Hừ, ngươi tưởng rằng đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông ta đơn giản lắm sao?”, rất nhiều đệ tử của Chính Dương Tông đã đứng dậy chê cười Diệp Thành, trong đôi mắt rõ cái nhìn giễu cợt.
“Tiểu tử này che giấu cũng thật giỏi”, ở một vị trí khác, Gia Cát Vũ chợt sáng mắt lên, ông ta có vẻ rất coi trọng kiếm khí âm dương và trận đồ bát quái của Hoa Vân.
“Bí pháp của hai tông quả nhiên không hề đơn giản”, Bích Du cũng tròn mắt nhìn.
“Xong rồi, Diệp Thành bị đánh tới mức không còn đường lui rồi”.
“Cứ thế này không chết mới lạ”.
“Đều tại ta, khi ta và Hoa Vân quyết đấu vẫn chưa thể ép hắn dùng bí pháp này”, phía Hằng Nhạc Tông, giọng Liễu Dật tỏ vẻ áy náy: “Nếu như ép hắn dùng chiêu này trước thì Diệp Thành sư đệ cũng không đến mức thảm hại thế này”.
“Cũng không thể trách con được, đừng tự trách mình như vậy”, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!