“Chết tiệt, huynh nhẹ tay chút đi”, Diệp Thành mắng Tư Đồ Nam, miệng lại trào máu, trông bộ trước đó bên trong bảo tháp Linh Lung kia hắn không hề dễ chịu, nhất định phải trả cái giá không hề vừa.
“Mau, ăn vào”, Sở Huyên vội đưa cho Diệp Thành một viên đan dược sau đó còn không quên ném cho Diệp Thành cái lườm sắc lạnh.
“Sư phụ, đồ nhi không khiến người mất mặt chứ?”, Diệp Thành cười xoà nhưng vẫn nhét viên đan dược vào miệng.
“Không mất mặt”, Sở Linh tiến lên trước: “Nhưng vừa rồi ngươi cũng thật ngông cuồng, khiến sư tỷ ta không dám cử động, bản lĩnh của ngươi cũng lớn lắm đấy”.
Diệp Thành nghe vậy thì ho hắng, hắn biết ý Sở Linh là gì.
Mặc dù trước đó hắn bị nhốt trong bảo tháp Linh Lung nhưng những lời nói bên ngoài hắn lại nghe rõ mồn một, đặc biệt là khi nghe thấy Thành Côn bắt Sở Huyên phải quỳ xuống khiến máu trong người Diệp Thành sục sôi.
Giây phút đó, sức mạnh thuộc về ma đạo trong cơ thể hắn dần trỗi dậy.
Sư phụ dám quỳ, con lập tức thành ma.
Câu này không phải nói chơi. Nếu Sở Huyên quỳ thì hắn thật sự có khả năng bước vào trạng thái ma đạo.
“Sư phụ, vừa rồi chỉ là phản ứng nhất thời, con sợ người quỳ xuống thật”, Diệp Thành xoa xoa mũi nhìn Sở Huyên.
“Đừng nói tới việc này nữa”, Sở Huyên vội nói nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thành lúc này như vỡ ra điều gì đó, có vẻ như khi nhìn vào đôi mắt Diệp Thành Sở Huyên cảm nhận được điều cấm kỵ nào đó.
“Đi thôi, đêm nay ta phải chúc mừng chiến công của Diệp Thành”, Dương Đỉnh Thiên đi tới, tiếng cười thậm chí hết sức sảng khoái.
Nói rồi, ông ta phất đạo bào, dẫn trước đi ra khỏi khu vực thi đấu, bóng hình ông ta vững chãi như núi. Dương Đỉnh Thiên chợt cảm thấy hân hoan như giây phút mình tiếp nhận chức vị chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông năm xưa.
Hằng Nhạc Tông tiến ra ngoài trước, còn ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Diệp Thành với đạo bào đẫm máu.
Sau Hằng Nhạc Tông, Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông cũng dẫn người của mình rời đi nhưng lại trong trạng thái không mấy vẻ vang vì chín đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông đều đã bị loại sạch, còn Hằng Nhạc Tông vốn dĩ khiến ông ta coi thường lại có đệ tử vào chung kết. Ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì ông ta và Thanh Vân Tông cũng đã mất hết thể diện.
Kết thúc trận đấu, thế lực tứ phương cũng lần lượt rời đi. Hôm nay mặc dù chỉ có một trận quyết đấu nhưng vẫn đặc sắc hơn so với trong tưởng tượng của tất cả mọi người.
A…!
Đợi tới khi chỉ còn lại người của Chính Dương Tông, Thành Côn mới gầm lên.
“Sư huynh, chúng ta…”, Ngô Trường Thanh rụt rè tiến đến.
“Ngô Trường Thanh, sau cuộc so tài tam tông, ngươi không được ở Chấp Pháp Điện nữa. Cút cho ta”, Thành Côn ngắt lời Ngô Trường Thanh, lúc này ông ta tức giận trông như vượn dữ nổi thú tính.
Ngô Trường Thanh dù cảm thấy ấm ức nhưng không dám hé răng nửa lời.
Từng cảnh tượng của ngày hôm nay chẳng phải là do sai lầm trầm trọng của ông ta gây nên sao?
Có lúc ông ta cũng suy nghĩ, nếu ngày đó mình nhân từ hơn một chút thì có lẽ cảnh tượng ngày hôm nay đã khác rồi, thế nhưng một người cao cao tại thượng như ông ta sao có thể ngờ tới sự bất ngờ liên tiếp xảy ra của ngày hôm nay.
Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Thành Côn đang nổi trận lôi đình bên dưới mà tặc lưỡi: “Người này tâm tính hẹp hòi mà lại có thể làm tông chủ một tông quả khiến ta được mở mang tầm mắt”.
“So với Công Tôn Trí và Thành Côn thì Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông thẳng thắn hơn nhiều”, Phục Nhai mỉm cười nói.
“Thế nhưng sự thẳng thắn này trong thời thế loạn lạc thế này nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói với giọng ý tứ: “Nhìn đi, tương lai không xa Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ bị Chính Dương Tông thôn tính”.
“Cũng đúng, nếu Huyền Linh Chi Thể lớn mạnh lên thì cũng đủ lực dẹp bằng một tông”.