Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 
      

             Hôm nay hắn đã đánh được vào vòng chung kết, đối thủ còn lại duy nhất chính là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông.  

             Cũng đúng như hắn nói, từ khi bắt đầu cuộc so tài tam tông tới hiện giờ đối thủ mà hắn nhận thua cũng chỉ có một mình Cơ Tuyết Băng, đây là sự tự tin tuyệt đối, tự tin mình có thể chiến tới cuối cùng.  

             Hắn biết thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa Hoa Vân và Chu Ngạo, hắn thậm chí còn không biết mình có mấy phần thắng vì trước đó hắn đã từng nghe về truyền thuyết của Huyền Linh Chi Thể, và cũng chưa từng đấu với Huyền Linh Chi Thể.  

             Cho dù đã từng chiến qua vài lần với Cơ Tuyết Băng như Dương Bân, Vương Xuyên hay Chu Ngạo thì vẫn chưa đủ sức khiến cô ta phải ra chiêu bài cuối cùng. Diệp Thành không thể tưởng tượng được Cơ Tuyết Băng còn có bao nhiêu bí pháp cấm kỵ và cũng không thể tưởng tượng được mình có thể trụ được tới cuối cùng hay không.  

             Thế nhưng hắn sẽ đánh vì thể diện của tông môn cũng được, vì dứt đi mối tình năm xưa cũng được, nhân quả của hiện tại sẽ được đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện vào ngày mai.  

             Bên ngoài Vọng Nguyệt Các, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngồi lại với nhau, không ai quấy rầy Diệp Thành.  

             “Thực lực của Chu Ngạo và Hoa Vân không chênh lệch nhiều, đến cả Chu Ngạo cũng chỉ trụ được ba hiệp khi đấu với Huyền Linh Chi Thể, không biết ngày mai Diệp Thành có thể trụ được mấy hiệp?”, Đạo Huyền Chân Nhân vuốt râu, trong đôi mắt mang theo cái nhìn lo âu.  

             “Muội đề nghị không cho Diệp Thành tham gia nữa”, Sở Linh trầm lắng, “linh hồn của Huyền Linh Chi Thể đã ở cấp Địa, nếu như sử dụng bí thuật linh hồn để tấn công thì Diệp Thành sẽ bại ngay lập tức”.  

             “Ta cũng đồng tình”, Bàng Đại Xuyên vuốt râu: “Đánh với Hoa Vân suýt chút nữa còn bị trấn áp, huống hồ là đấu với Huyền Linh Chi Thể không biết mạnh hơn Hoa Vân bao nhiêu lần”.  

             “Ta cũng tán thành”, Phong Vô Ngấn trước nay kiệm lời cũng lên tiếng.  

             “Sở Huyên sư muội, muội thì sao?”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn về phía Sở Huyên còn đang trầm lắng: “Là sư phụ của Diệp Thành, ý của mội về hắn là quan trọng nhất”.  

             “Muội sẽ không ngăn hắn đấu với Cơ Tuyết Băng”, Sở Huyên khẽ giọng, lời nói ý tứ: “Có lẽ cả chặng đường hắn vượt qua trong lần so tài này cũng chỉ là để đối đầu và đánh bại Cơ Tuyết Băng”.  

             Lời này của Sở Huyên khiến mọi người phải suy nghĩ.  

             Huyền Linh Chi Thể, truyền thuyết bất bại chính là người thương trong lòng Diệp Thành trước đây. Khi bọn họ nghe thấy bí mật này đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc.  

             Có lẽ trong lòng Diệp Thành, nỗi đau lòng nhất chính là bị tông môn đuổi đi còn nỗi đau thấu tận tâm can chính là bị người thương ruồng bỏ. Theo bọn họ thấy, Diệp Thành có thể đi tới ngày hôm nay và thứ giúp hắn chống chọi với mọi thứ chính là nỗi đau khổ trong thẳm sâu tâm hồn mình.  

             Haiz!  

             Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía lầu các và bất giác thở dài.  

             …..  

             Đêm khuya yên tĩnh, bầu trời đầy sao. Trong địa cung u ám của Chính Dương Tông, Thành Côn đứng thẳng người, thần sắc lạnh lùng.  

             Trước mặt ông ta có hai người mặc hắc bào, một người trung tuổi và một lão già. Hình thái của bọn họ hết sức dị thường và điểm chung của bọn họ chính là vẻ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt vô hồn, trông như hai thi thể đã chết.  

             “Sư huynh, mới đó mà đã phải dùng tới âm minh tử tướng sao?”, phía sau, một trưởng lão của Chính Dương Tông nhìn Thành Côn với ánh mắt tò mò.  

             “Có một số kẻ đáng chết”, Thành Côn lạnh giọng: “Đi chuẩn bị trước đi, ta phải cho người của Hằng Nhạc Tông có đi không có về”.  

             ……..  

             Vọng Nguyệt Các yên tĩnh lạ thường, cũng không còn bóng dáng ngông cuồng của Gia Cát Vũ qua lại. Diệp Thành tĩnh tâm khoanh chân ngồi trên chiếc đệm hương bồ.  

             Vết thương hôm nay sau trận quyết đấu với Hoa Vân đã phục hồi, khí tức của hắn lại trở về trạng thái Đỉnh Phong, Diệp Thành nhắm mắt khoanh chân ngồi đó, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng, từng bí pháp.  

             Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.  

             Khi trời còn chưa hừng đông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã đợi bên ngoài lầu các.  

             Cạch!  

             Tiếng cửa phòng được đẩy ra, Diệp Thành từ từ bước tới.  

             Hôm nay trông hắn có phần khác lạ, không chỉ vì chiếc đạo bào mới mà quan trọng hơn cả là khí chất khác thường.  

             Diệp Thành của hiện tại trông không còn dáng vẻ ngông nghênh của ngày thường nữa, ngược lại trông hắn trầm tĩnh đến lạ. Đôi mắt đen láy như giếng sâu, toàn thân không hề toát lên khí tức của một tu sĩ mà giống như một người thường vậy.  

             “Cố gắng là được”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, vỗ vai Diệp Thành.  

             “Con sẽ cố gắng”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.  

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT