Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 

             Bát hoang trảm!  

             Sau tiếng hô của Diệp Thành, kim đao rung lên mạnh mẽ, đao mang dài năm trượng hiển hiện.  

             Bang!  

             Cũng giống như lần trước đó, một đao của Diệp Thành chém vào linh gương, còn chưa khiến linh gương chấn động thì ngược lại đã bị hất bay đi và phun ra máu.  

             Còn chưa hết, linh gương có khả năng công kích ngược lại. Một đao của Diệp Thành chém ra bị phản ngược lại chém về phía Diệp Thành. Diệp Thành thấy vậy lại một lần nữa dùng kiếm Thiên Khuyết chặn lại, cả cơ thể đều bị đao mang của bản thân chém tới mức nửa quỳ dưới đất.  

             Phụt!  

             Ngay sau đó, khí huyết trong cơ thể Diệp Thành sục sôi, miệng hắn lại trào máu.  

             Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!  

             Trong gương linh, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa vung tay, chỉ ra một chỉ mang theo sức mạnh gấp ba lần, nhờ có linh gương, nó giống như một đạo thần mang bắn về phía Diệp Thành.  

             Bang!  

             Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, Diệp Thành vừa đứng vững đã bị đánh bay đi, đến cả thanh Thiên Khuyết trong tay cũng văng ra ngoài.  

             “Cửu Thiên Huyền Linh Kínhbá đạo vậy sao?”, trong hư không, đôi mắt Huyền Thần mang theo ánh nhìn kinh ngạc.  

             “Đây chính là bí thuật được kết hợp giữa tấn công và phòng ngự bá đạo nhất trong chín đại cấm pháp của Huyền Linh”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên điềm tĩnh nói: “Một khi tế gọi ra thì về cơ bản không thể phá, chủ yếu là vì nó có khả năng công kích ngược lại, còn đòn công kích của Cơ Tuyết Băng trong gương cũng sẽ vì nó mà tăng thêm sức mạnh”.  

             “Không có cách nào có thể phá giải sao?”, Phục Nhai và Huyền Thần lần lượt nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.  

             “Đương nhiên có”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Vả lại rất đơn giản, phá nó là được”.  

             Nghe vậy, Phục Nhai và Huyền Thần chép miệng: “Hai lần Diệp Thành tung đòn công kích nhưng không thể khiến Cửu Thiên Huyền Linh Kínhcó mảy may động tĩnh gì chứ đừng nói là phá nó. Điều này đối với hắn ta mà nói căn bản là việc nằm ngoài khả năng”.  

             “Đó là do hắn không đủ sức”, Đông Hoàng Thái Tâm cười nói: “Cần sức mạnh tuyệt đối để áp chế, một đòn là đủ công phá”.  

             Rầm! Rầm!  

             Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội, Diệp Thành đã đủ thảm hại rồi. Hắn công kích hết lần này tới lần khác mà vẫn không thể công phá Cửu Thiên Huyền Linh Gương, vả lại mỗi lần ra tay đều sẽ bị đánh bật lại với lực y hệt. Sau vài lần cố gắng công phá và bị đánh bật lại, lại thêm Cơ Tuyết Băng trong gương liên tiếp ra tay, sức mạnh mạnh lên gấp ba lần khiến toàn thân hắn đầm đìa máu.  

             “Không ra quân bài áp chót không được”, lại lần nữa cố gắng đứng vững, Diệp Thành xoa đi vết máu trên miệng, kiếm Xích Tiêu cũng theo đó mà xuất hiện trong tay.  

             Vẫn là Phong Thần Quyết, kiếm còn chưa ra nhưng âm thanh sắc lạnh của kiếm đã đủ chói tai rồi.  

             Thế nhưng lần này trên thanh kiếm Xích Tiêu kia lại có thêm một món đồ khác, nếu nhìn kĩ thì đó chính là từng đường lôi điện màu đen bao quanh kiếm, âm thanh roẹt roẹt vang lên liên hồi.  

             Thiên lôi?  

             Đông Hoàng Thái Tâm lại lên tiếng nói ra huyền cơ. Đôi mắt bà ta nheo lại nhìn đường lôi điện màu đen bao quanh thanh kiếm.  

             “Tên tiểu tử này không chỉ có tiên hoả trong người mà còn ẩn giấu cả thiên lôi”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng hết sức ngỡ ngàng. Nếu không phải thấy Diệp Thành sử dụng thì bọn họ cũng không thể biết Diệp Thành còn có thiên lôi được.  

             “Lôi điện màu đen kia…”, bên dưới đã có không ít người nheo mắt nhìn lôi điện màu đen trên kiếm Xích Tiêu của Diệp Thành.  

             “Có cả thiên lôi”, Gia Cát Vũ trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới có phần quả quyết.  

             “Ôi chao, tên tiểu tử này nhiều bao bối thật đấy”.  

             “Sư muội, Diệp Thành thân có thiên lôi muội có biết không?”, Dương Đỉnh Thiên đưa mắt nhìn Sở Huyên.  

             Sở Huyên thẫn thờ nhìn lên chiến đài, cô gãi gãi đầu: “Muội biết hắn có tiên hoả nhưng không hề biết hắn còn có thiên lôi. Hắn không hề nói với muội, và lại muội cũng chưa từng cảm nhận được thiên lôi từ trên người hắn”.  

             “Tỷ, tên đồ đệ này của tỷ thật là lắm bí mật”, Sở Linh tấm tắc khen.  

             Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng bên trong Cửu Thiên Huyền Linh Kínhcũng nheo mắt nhìn phần lôi điện màu đen trên thanh kiếm của Diệp Thành giống như nhận ra đó là thiên lôi vậy.  

             “Nếu như Phong Thần Quyết với thiên lôi kia còn không thể công phá Cửu Thiên Huyền Linh Kínhthì chỉ có thể sử dụng thiên chiếu mà thôi”, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu trong tay, miệng không ngừng rỉ máu.   

             Vù! Vù!  

             Sức mạnh trên kiếm Xích Tiêu đã ngưng tụ tới mức đỉnh phong, kiếm khí ngút trời, lôi điện roẹt qua mang theo sức mạnh khủng khiếp đủ để có thể đâm xuyên mọi thứ. Lôi chính là loại bá đạo nhất trong thuộc tính, nếu như đến cả Phong Thần Quyết mang theo thiên lôi mà còn không công phá được Cửu Thiên Huyền Linh Kínhthì Diệp Thành chỉ có thể đánh đổi tuổi thọ của mình để sử dụng Tiên Luân Cấm Thuật.  

             Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!  

             Cơ Tuyết Băng lại lần nữa sử dụng bí pháp, nhất chỉ thần mang bắn ra.  

             Phong Thần Quyết!  

             Sau khi Diệp Thành hô lên, hắn giống như một đạo thần mang bắn về phía Cửu Thiên Huyền Linh Gương.  

             “Phá cho ta”, lại là tiếng hét vang trời. Diệp Thành xuất kiếm, nhát kiếm bá đạo đâm xuyên chỉ mang mà Cơ Tuyết Băng đánh ra, sau đó kiếm chỉ vào Cửu Thiên Huyền Linh Gương.  

             Bang! Rắc!  

Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT