Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 
             Quay về Tiểu Linh Viên, Diệp Thành tự nhốt mình trong phòng. Lần này hắn mua được rất nhiều Tuyết Ngọc Lan Hoa, hắn quyết định đem toàn bộ số Tuyết Ngọc Lan Hoa này để luyện chế thành Ngọc Linh Dịch, mục đích là chuẩn bị cho lần đột phá lên tầng cảnh giới thứ năm.  

             Chân hoả xuất hiện, từng cây linh thảo được thả vào trong. Diệp Thành luyện một mạch tới khi màn đêm buông xuống. Sau khi uống một bình Ngọc Linh Dịch hắn mới bắt tay vào việc.  

             Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng hôm sau.  

             Hôm nay Hằng Nhạc Tông náo nhiệt vô cùng, nói đúng hơn là ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông náo nhiệt.  

             Hôm qua, các đệ tử của Thiên Dương Phong và Nhân Dương Phong bị đánh ngất sau núi, Chung Lão Đạo và Thanh Dương Chân Nhân nổi trận lôi đình, lệnh cho các đệ tử đề cao cảnh giác đệ tử của hai ngọn núi còn lại, trong lời nói còn mang theo ý tứ cho phép đệ tử của mình xử lý đệ tử của phía đối phương.  

             Nếu theo như những gì Diệp Thành dự liệu thì ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông sẽ trở thành chiến trường trong vụ tranh đấu của tam đại chủ phong, do vậy mới dẫn đến hiện tượng chỉ cần là những đệ tử đi hái linh thảo thì trong người đều mang theo một cây gậy sắt màu đen.  

             Ngươi đánh lén thì ta đây có chết cũng phải đánh trả. Gần như các đệ tử bị đánh lén đều mang theo tâm lý này.   

             Dù sao cũng không thể để bản thân phải chịu thiệt, cơn ấm ức trong lòng khiến cho các đệ tử có suy nghĩ thà đánh nhầm còn hơn bỏ sót.  

             A…!  

             A….!  

             Tiếng kêu gào thảm thiết đằng sau núi từ ngày mai vang lên tới tận tối khiến các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều khó hiểu.  

             “Tam đại chủ phong định làm phản sao?”  

             “Từ nay về sau, không được tuỳ tiện đi vào ngọn núi phía sau, có trời mới biết hôm nào bị đánh lén”.  

             “Muốn đánh ai thì đánh, không đánh ta là được”.  

             Hết một ngày, chỉ cần là những đệ tử tới ngọn núi phía sau thì gần như đều ôm phần sau gáy đi ra, có người mặt mày sưng vù, hoặc có người mình đầy dấu chân, vết thương chi chít.  

             Cuộc tranh đấu âm thầm phía sau núi ngày càng nghiêm trọng. Thời gian cứ thế dần trôi, cuộc tranh đấu âm thầm trở thành tranh đấu ngoài mặt, chiến trường từ ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tôngchuyển sang Phong Vân Đài của Hằng Nhạc Tông.  

             “Thiên Dương Phong Không Lạc, ngươi ra đây cho ta, ta đợi ngươi trên Phong Vân Đài”.  

             Trời vừa sáng, đệ tử của Địa Dương Phong đã gửi chiến thư. Lời thách đấu của bọn họ gần như kéo theo sự phản ứng dây chuyền, giọng nói khiêu chiến vang lên không ngớt.  

             “Nhân Dương Phong Nhạc Khang, ông đây đợi ngươi trên Phong Vân Đài”.  

             “Địa Dương Phong Triệu Long, mẹ kiếp, ông đây đấu với ngươi đến cùng”.  

             “Mẹ kiếp, đừng có mà chơi trò đâm sau lưng, có gan thì lên chiến đài”.  

             Giữa các đệ tử của tam đại chủ phong có tư thù riêng. Việc đánh lén đã trở thành mồi lửa cho cuộc khai chiến, cả một ngày trời, trên Phong Vân Đài người ta đánh nhau sôi sục đất trời. Cuộc khiêu chiến của bọn họ khiến Phong Vân Đài vốn đã náo nhiệt lại càng trở nên náo nhiệt hơn.  

             “Đánh nhau nảy lửa, có lẽ từ ngày Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay chưa từng xuất hiện cảnh tượng thế này”.  

             “Tam đại chủ phong sao có thể hồ đồ mà đánh nhau như vậy chứ?”  

             “Tư thù đã lâu, cho dù không có sự việc đánh lén thì bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ khai chiến”.  

             Còn Diệp Thành, kẻ gây ra mọi chuyện lúc này lại đang ở trong Tiểu Linh Viên chuyên tâm luyện chế Ngọc Linh Dịch.  

             Mùi thuốc thơm nồng bay khắp nơi.  

             “Thơm quá”, Hổ Oa tròn mắt, đứng ngay ngoài cửa phòng Diệp Thành, cậu ta hít lấy hít để mùi thơm toả ra từ căn phòng.  

             “Ngọc Linh Dịch”, từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, Trương Phong Niên đương nhiên rất quen với mùi hương này.  

             Trương Phong Niên tỏ vẻ khó hiểu. Ngọc Linh Dịch thanh mát ôn hoà, còn mùi Ngọc Linh Dịch bay từ trong phòng ra lại mang theo khí nóng, rõ ràng là Ngọc Linh Dịch vừa ra lò, điều này khiến Trương Phong Niên trầm ngâm vuốt râu suy nghĩ hồi lâu.  

             Đêm khuya, Diệp Thành mới mở cửa phòng đi ra.  

             Hắn bước ra trong trạng thái lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối bời, mặt mày rõ vẻ mệt mỏi và ria mép mọc lởm chởm.  

             Sau khi vươn vai, cơ thể hắn vang lên từng âm thanh “rắc, rắc”.  

             Ba ngày ba đêm, hắn đã luyện chế được hơn một trăm bình Ngọc Linh Dịch, khả năng kiểm soát ngọn lửa, khả năng luyện chế Ngọc Linh Dịch của hắn ngày càng thuần thục.  

             Quác!  

             Quác!  

             Linh thú Tiểu Ưng có vẻ như chưa ngủ, nó vung cánh đi tới, cái đầu lông mượt như nhung chốc chốc lại gại gại vào người Diệp Thành.  

             Vết thương của nó vẫn chưa bình phục hản, muốn bay lượn trong không trung ít nhất cũng phải vài tháng nữa.  

             “Mày đói à?”, Diệp Thành khẽ vuốt vuốt đầu nó.  

             Quác!  

             Quác!  

             Tiểu Ưng với linh tính không tồi, nó như nghe hiểu Diệp Thành nói gì rồi gật đầu lia lịa.  

             Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn lấy cái túi đựng đồ ra, lấy một miếng thịt và đưa tới trước mặt nó. Mắt Tiểu Ưng sáng cả lên, nó ăn lấy ăn để.  

             “Tao giúp mày nhé”, Diệp Thành vuốt ve Tiểu Ưng, sau đó trút một bình Ngọc Linh Dịch vào cơ thể nó.  

             Ngọc Linh Dịch vào cơ thể, toàn thân Tiểu Ưng nóng rực, sức mạnh dồi dào đến bất chợt khiến nó ngẩng đầu nhìn Diệp Thành, trong mắt còn mang theo vẻ sợ hãi, chỉ sợ cơ thể nổ tung.  

             “Không sao, có tao”, Diệp Thành mỉm cười, triệu gọi chân hoả.  

             Thấy ngọn lửa, Tiểu Ưng có vẻ sợ hãi, nó có vẻ như biết được sự khủng khiếp của chân hoả trong tay Diệp Thành nên cơ thể bất giác run lên.  

             “Đừng sợ”, Diệp Thành cho chân hoả bao quanh thân hình Tiểu Ưng, sau đó ngọn lửa thâm nhập vào trong cơ thể nó, giúp nó luyện hoá Ngọc Linh Dịch.  

             Quác, quác!  

             Cơn đau đớn ập đến khiến cơ thể Tiểu Ưng nóng ran, cơ thể run rẩy kia cứ thế hồi phục lại nguyên trạng còn Ngọc Linh Dịch sau khi được luyện hoá tạo thành linh lực dồi dào giúp nó chữa lành vết thương.  

             Không tới một khắc, đôi cánh khập khiễng của nó đã có thể vung mạnh hơn và có thể bay trong không trung dù là có phần hơi khó khăn.  

             Quác, quác!  

             Con linh thú này rất nhanh nhẹn, vì được bay lại lần nữa nên nó không từ cơ hội, cứ thế bay lượn một lúc lâu trong không trung mới đáp đất. Có lẽ vì mệt nên mới ngủ say.  

             “Ngủ đi, ngày mai mọi chuyện sẽ tốt thôi”, Diệp Thành xoa xoa đầu con chim, sau đó quay người đi vào phòng Hổ Oa.  

             Hổ Oa thật thà chất phác, cậu ta nằm trên giường ngủ rất ngon lành, đương nhiên không phát hiện ra Diệp Thành đi vào.  

             Tới bên giường, Diệp Thành kiểm tra cẩn thận cơ thể của Hổ Oa. Hắn phát hiện cậu nhóc này trời sinh Linh Khiếu bị tắc nghẽn, vài kinh mạch lớn đều chưa được đả thông chứ đừng nói tới việc mở ra đan điền. Một người có thể chất như Hổ Oa được định sẵn sẽ không thể trở thành tu sĩ.  

             Thông thường, kinh mạch của con người đều thông mới có thể đả thông Linh Khiếu. Linh Khiếu chính là cánh cửa dẫn tới vùng đan điền, chỉ cần Linh Khiếu được đả thông, đan điền được mở thì mới có thể hấp thu được linh khí của đất trời vào cơ thể và có thể trở thành tu sĩ thực thụ.  

             Nhưng nếu như kinh mạch của con người bẩm sinh tắc nghẽn, muốn trở thành tu sĩ thì buộc phải có người đả thông kinh mạch toàn thân mới được.  

             Diệp Thành nghĩ một hồi, sau đó dùng chân hoả trút vào cơ thể Hổ Oa.  

             Không sai, hắn muốn Hổ Oa tôi luyện cơ thể, tiếp sau đó, hắn tiếp tục đả thông kinh mạch mở ra Linh Khiếu rồi mở ra đan điền.  

             Chẳng mấy chốc, trên khuôn mặt Hổ Oa xuất hiện vẻ đau đớn. Cậu ta muốn tỉnh lại nhưng lại bị mê hương của Diệp Thành đưa vào cơn mơ.  

             Kiểm soát chân hoả, Diệp Thành thận trọng tôi luyện cơ thể cho Hổ Oa, chỉ sợ chân hoả làm Hổ Oa bị thương.  

             Không lâu sau, Hổ Oa mồ hôi ứa ra đầm đìa, có điều mọi vất vả của Diệp Thành cũng không uổng công vô ích. Thông qua việc dùng chân hoả tôi luyện, các kinh mạch của Hổ Oa càng dẻo dai hơn, đường kinh mạch tắc nghẽn cũng dãn hơn, được Diệp Thành dùng chân khí từ từ đả thông.  

             Cả quá trình diễn ra rất lâu. Trước khi trời sáng, Diệp Thành mới đả thông được toàn bộ kinh mạch của Hổ Oa, và thông qua việc dùng chân hoả tôi luyện, các tạp chất bên trong cơ thể của Hổ Oa cũng theo đó được đẩy ra ngoài. Hổ Oa trong cơn mê cũng nở nụ cười nhẹ nhàng thoải mái.  

             Diệp Thành hả hơi, cơ thể cứng ngắc của hắn lúc này cũng được cử động thoải mái.  

             “Vậy thì tiếp theo sẽ đả thông Linh Khiếu”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đã thành công một nửa.  

             “Hơi đau đớn một chút, cố gắng nhé”, Diệp Thành nghỉ ngơi một lát rồi lại bắt đầu đẩy chân khí vào người Hổ Oa, sau đó thông qua các kinh mạch của Hổ Oa, phá bỏ phần chắn dẫn tới vùng đan điền.  

             Hự…!  

             Lần đầu tiên xung phá, khuôn mặt Hổ Oa hiện lên nét đau đớn.  

             Lại lần nữa.  

             Diệp Thành cẩn thận từng bước, không dám sơ suất vì một khi không cẩn thận sẽ làm hại tới tính mạng Hổ Oa.  

             Phần chân

 

Danh sách truyện HOT