Đến một lúc nào đó, Thánh nữ Tinh Nguyệt lau nước mắt, mỉm cười thê lương như năm đó, tin chắc rằng Diệp Tinh Thần đã chuyển kiếp, dù hy vọng nhỏ nhoi đến đâu thì cũng là có khả năng khi đối mặt với tuyệt vọng.
“Ta sắp phải lên đường rồi, người chuyển kiếp của Đại Sở ở lại Ngự Linh Tinh trước đã”, Diệp Thành nở nụ cười: “Cô cũng là người của Đại Sở, hy vọng cô có thể bảo vệ sự an toàn cho họ, một năm nào đó cùng về quê hương”.
“Vậy Thánh chủ theo ta về đi, nhà Ngự Linh có tinh không vực đài”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vội nói.
“Vậy tốt quá, tiết kiệm được rất nhiều thời gian”.
“Đi thôi”, Thánh nữ Tinh Nguyệt đi trước dẫn đường, bay thẳng ra ngoài sơn cốc, khi quay lại còn nhìn Mộ Dung Vân Hoàng, vẻ mặt hai người đều ngượng ngùng, vai vế của Đại Sở đã hoàn toàn loạn hết rồi.
Bên ngoài sơn cốc, kẻ mạnh của nhà Ngự Linh vẫn đang chờ đợi, vẻ mặt lúng túng, họ hùng hùng hổ hổ, gần mười nghìn người bắn phá Chu Thiên kết giới lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ là một trò hề.
Nghĩ đến đây, mọi người lại nhìn tam công tử nhà Ngự Linh, chính hắn ta là người đã gọi họ đến.
Mà tam công tử lúc này đã bị đánh phát khóc, nhóm lão bối kia ra tay không hề biết nặng nhẹ.
“Ra rồi!”
Không biết là ai nói lên câu này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đây.
Khi nhìn thấy hơn mười nghìn người đông đúc, ai nấy đều ngỡ ngàng, không ngờ một sơn cốc nho nhỏ mà lại ẩn giấu nhiều người đến thế, chẳng trách họ bắn phá lâu như vậy cũng không phá được Chu Thiên kết giới.
Khi nói chuyện, người chuyển kiếp của Đại Sở đã tới gần, hơn mười nghìn người đứng kín cả một vùng, điều đáng nói là dù tu sĩ nam hay tu sĩ nữ thì sắc mặt đều không tốt lắm.
Kẻ mạnh của nhà Ngự Linh ho khan, cười khà khà bước lên nghênh đón, vẻ mặt ai cũng xấu hổ: “Hiểu lầm, hiểu lầm, người nhà mà không biết là người nhà, mong các vị thông gia lượng thứ”.
“Xem ngươi nói kìa, chúng ta không phải người hẹp hòi”, Hoàng Đạo Công cười ngoác miệng, để lộ hai hàm răng vàng ố, vừa nói vừa lấy cây bổng chuỳ trong túi đựng đồ ra.
Giống như ông ta, đa số người chuyển kiếp cũng đều không bình thường, nam tu sĩ ngúng nguẩy lắc đầu ngậm tăm, tay cầm vũ khí đánh người, trông tên nào cũng như lưu manh.
Còn các tu sĩ nữ thì cười tươi như hoa, nhưng đều làm một hành động đó là… xắn tay áo.
Thấy cảnh tượng này, kẻ mạnh nhà Ngự Linh tiến lên tiếp đón kia trở nên hơi kỳ quái, đám người đối diện hiển nhiên không bình thường lắm, trông thì cười rất vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy sởn gai ốc.