“Cấp bậc Chuẩn Thánh mà có thể tránh được đòn tấn công của lão phu, ngươi đúng là kẻ đầu tiên”, kẻ mặc hắc bào cười u ám, giọng nói như đến từ cửu u, lạnh lùng mà cô tịch khiến người nghe rợn người.
“Đường đường là Thánh Vương mà lại đi đánh lén hậu bối, mẹ kiếp, đúng là mặt dày”, Diệp Thành tức tối cứ thế lên tiếng mắng chửi, dù hắn cũng thích đánh lén nhưng lại ghét cảm giác bị người khác đánh lén, còn đối phương lại là Thánh Vương.
Nghe thấy lời mắng chửi của Diệp Thành, Bái Nguyệt Thánh Vương chẳng những không giận, ngược lại còn cười nham hiểm: “Ban đầu chỉ đợi Bá Vương Long, không ngờ lại có thêm Hoang Cổ Thánh Thể, hôm nay quả nhiên may mắn”.
Diệp Thành mặc kệ lời nói của Bái Nguyệt Thánh Vương, nhìn về bốn phía, tinh không bốn phía đều đang rung chuyển, có cao thủ đang tới gần, hơn nữa số lượng còn cực kỳ lớn.
Hắn không cần nhìn cũng biết là đại quân tu sĩ của Bái Nguyệt Thần Giáo, đêm nay chúng tổn thất hai Thánh Vương, sao có thể mặc kệ, chắc chắn sẽ tới tấn công gia tộc Ngự Linh.
“Ngoan ngoãn theo ta về, ta sẽ cho ngươi được chết nhẹ nhàng”, khi Diệp Thành nhìn quanh bốn phía thì Bái Nguyệt Thánh Vương đã cười nhạt, tiếng cười nhẹ cô quạnh nhưng vẫn khiến người nghe sởn tóc gáy.
“Nói quá không sợ gặp phải nghiệp vận vào người à?”, Diệp Thành mắng lại rồi không nhiều lời lập tức quay người bỏ chạy, tư thế bỏ chạy của Hoang Cổ Thánh Thể cũng cực kỳ ngang ngược, bá đạo.
“Ngươi đi được không?”, khoé miệng Bái Nguyệt Thánh Vương hơi nhếch lên, ông ta tiến lên một bước, băng qua mười nghìn dặm tinh không.
“Tốc độ thật kinh người”, lòng Diệp Thành run lên, thiêu đốt khí huyết cố gắng chạy trốn.
“Xử đi, xử ông ta đi”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, tên nhóc Tiểu Linh Oa chỉ sợ trời chưa đủ loạn, nhảy lên nhảy xuống hò hét: “Nghe lời ta, mở Thiên Chiếu thiêu chết lão già khốn nạn đó đi”.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành chửi bới, nếu dùng được Thiên Chiếu thì hắn cũng không phải chật vật chạy trốn thế này, với thọ nguyên còn lại hiện tại của hắn, dùng Thiên Chiếu xong là có thể lập tức xuống hoàng tuyền.
“Không ra vẻ thì đúng là trời đất khó dung”.
“Lại đây, ta cho ngươi thể hiện”, Diệp Thành dứt khoát ném Tiểu Linh Oa ra khỏi đại đỉnh.
“Mẹ kiếp”, Tiểu Linh Oa lớn tiếng chửi tục, không chút nghĩ ngợi liền quay đầu bỏ chạy, điều đáng nói là tốc độ chạy trốn của tên này không thua gì Diệp Thành.
“Cố gắng giãy giụa trước khi chết cũng chỉ vô ích thôi”, Bái Nguyệt Thánh Vương bước tới, vung tay phất ngang tinh không.
Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đang bay lập tức bị một chưởng hất văng, lộn nhào mấy trăm lần trên không, tới hơn tám nghìn trượng mới chật vật dừng lại.