Đây là Huyền Hoang Tinh Hải, nơi được Chư Thiên Vạn Vực coi là đường ranh giới, vì đi qua tinh hải này sẽ tới Huyền Hoang Đại Lục, đó mới là Thánh địa của tu sĩ, viết nên rất nhiều thần thoại bất hủ.
Hai người dừng lại ở Huyền Hoang Tinh Hải, nhìn về phía sau rồi mới cùng hợp lực tế ra một chiếc tàu.
Sở dĩ phải hợp lực tế ra là vì chiếc tàu chiến cổ này quá lớn, đồ sộ như một ngọn núi.
Đây là một đại pháp bảo cấp bậc Thánh binh, lạc ấn cấm chế huyền diệu, có kết giới phòng ngự và công kích pháp trận, khi đang vơ vét Bái Nguyệt Tinh, hai người đã phát hiện ra nó nên mang đi luôn.
Huyền Hoang Tinh Hải khác hẳn những tinh hải khác, bên trong có sức mạnh bí ẩn với khả năng ràng buộc và áp chế, tu vi chưa tới Chuẩn Đế thì không thể tự do bay lượn trên nó, muốn đi qua tinh hải này chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của tàu chiến đặc biệt.
Con tàu chiến khổng lồ đã đi vào tinh hải.
Hai người lần lượt lên tàu, lấy nguyên thạch ra đổ vào tàu chiến.
Tàu chiến hấp thu tinh hoa từ nguyên thạch, rung lên ầm ầm, đẩy ra tinh hải, hừng hực khí thế tiến về phía Đông với tốc độ cực nhanh, kết giới phía trên cũng nổi lên, bao quanh chiếc tàu.
“Tàu chiến này không tệ”, Diệp Thành sờ cằm, quan sát tàu chiến từ trên xuống dưới, đặc biệt chú ý đến cấm chế trên tàu, đó là một trận văn cổ tự mình lưu chuyển, cực kỳ thần bí.
“Tinh hải này không tệ”, Tiểu Linh Oa nhìn chằm chằm tinh hải, nói xong không quên vươn móng rồng ra múc một ít nước biển, giữa các ngón tay chảy xuống tinh huy sáng chói, còn có cả tiếng nước.
“Được tắm trong tinh hải này chắc sẽ tuyệt vời lắm”.
“Tắm cái gì mà tắm, Huyền Hoang Tinh Hải không phải vùng đất lành”.
“Xem ra ngươi rất hiểu biết về tinh hải này”, Diệp Thành hứng thú nhìn Tiểu Linh Oa.
“Trong ký ức Phụ hoàng truyền lại có nhắc đến một chút”, Tiểu Linh Oa nói: “Trong nó có một sức mạnh bí ẩn có thể khống chế pháp lực của tu sĩ, ngông cuồng tự ý nhảy xuống sẽ như sông lớn ở phàm trần, không cẩn thận là sẽ bị nhấn chìm ngay, đương nhiên trừ những tu sĩ cấp bậc Chuẩn Đế ra”.
“Tu sĩ cũng bị nước nhấn chìm thì đúng là thần kỳ”, Diệp Thành không khỏi cảm thán.
“Cho dù không bị nước nhấn chìm thì rất có thể cũng sẽ bị mệt chết, Huyền Hoang Tinh Hải vô tận, pháp lực lại bị khống chế, nếu không ai đi tàu ra cứu thì tám trăm năm cũng chưa chắc bơi được tới bờ bên kia”.
“Cướp ở tinh hải này chắc là một nghề kiếm sống không tồi”.
“Đúng là trong Huyền Hoang Tinh Hải có rất nhiều kẻ cướp, chúng chuyên lái tàu để cướp, ở thế giới phàm trần được gọi là hải tặc”, Tiểu Linh Oa nhìn bốn phía: “Chưa biết chừng chúng ta lại gặp ấy chứ”.
“So với hải tặc, ta nghĩ đám người phía sau kia còn khó giải quyết hơn”, Diệp Thành nói rồi nhìn về phía sau, ở đó đang có hàng trăm chiếc tàu chiến cổ tiến về phía này, xếp thành hạm đội hình vuông ngay ngắn, trên mỗi tàu chiến đều có gần mười nghìn người.
“Nhìn tình tình này, Bái Nguyệt Thần Giáo định chiến đấu đến cùng với chúng ta đây”, Tiểu Linh Oa cũng quay đầu lại nhìn, từ xa đã thấy hàng trăm tàu chiến đang tiến lại đây, cờ chiến phấp phới, trên mỗi cờ chiến đều khắc hình mặt trăng, đó là hình ảnh tượng trưng cho Bái Nguyệt Thần Giáo.
“Cướp của người ta, người ta không đuổi giết mới lạ”.
“Đuổi giết thì đuổi giết, chúng ta có tàu chiến cấp Thánh binh, ai sợ ai?”
“Ngươi duy trì kết giới bảo vệ, ta điều khiển công kích trận pháp”, Diệp Thành tới nơi cao nhất trên tàu chiến, ở đó có một trận đài, nói chính xác hơn là pháo đài, nòng pháo dài ba trượng, là công kích trận pháo trên tàu chiến, uy lực của nó có thể so sánh với hư thiên tuyệt sát trận trên đất liền.