Chặng đường tiếp theo êm đềm hơn nhiều, tàu chiến phi nước đại không chút kiêng dè trong tinh hải.
Một canh giờ sau, tàu chiến mới dừng lại lần nữa.
Cổ Tam Thông duỗi eo, nhảy xuống khỏi trận đài lái tàu, chỉ tay về tinh hải cách đó không xa.
Diệp Thành và Tiểu Linh Oa nhìn theo hướng Cổ Tam Thông chỉ, nhìn nơi đó rồi lại dụi mắt, dụi xong lại nhìn lại, nhìn một lúc, vẻ mặt hai tên trở nên rất thú vị.
Đúng là ở đó có một hòn đảo, thật sự là một hòn đảo nhỏ, bán kính chưa đầy ba trượng, nhìn qua còn tưởng đá ngầm, nếu không phải thị lực của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa tốt thì đã không thể nhìn ra.
“Đó chính là hòn đảo nhỏ mà hai người nói?”, hai người nhìn về phía Cổ Tam Thông.
“Sao, không nhỏ à?”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nói, bắt đầu tạo quyết ấn.
“Bây giờ chúng ta đã biết tại sao Thái Thanh Cung không tìm được mọi người rồi”, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa cảm thán, Huyền Hoang Tinh Hải rộng lớn như vậy mà hòn đảo này lại nhỏ như thế, tìm được mới là lạ.
“Thiên vương át địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu”, khi hai tên lẩm bẩm thì Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã hô to, khiến Diệp Thành và Tiểu Linh Oa giật mình suýt thì són ra quần.
Chẳng mấy chốc, hòn đảo nhỏ rung lên, một cánh cửa tiên quang cao ba trượng từ từ hiện ra.
Sau đó, dưới cánh cửa ánh sáng có một con đường trải đầy tiên quang xuất hiện, kéo dài tới dưới tàu chiến Lôi Đình, trên đó còn khắc đầy phù văn cổ, là một loại thần thông gắn kết với cánh cửa ánh sáng.
“Đi thôi!”
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đi đầu, bước vào cánh cửa ánh sáng chói lọi.
“Thú vị!”
Diệp Thành và Tiểu Linh Oa cất tàu chiến Lôi Đình đi rồi bước theo, phía sau họ là đám tiểu đệ kia.
Đi vào cánh cửa ánh sáng lại là một cảnh tượng khác, trước mắt thật sự là một thế giới không gian rộng lớn, bán kính một trăm nghìn trượng, cây cổ thụ thẳng tắp, nước suối chảy róc rách, mây mù giăng lối, mông lung huyền ảo, linh lực dồi dào, yên bình tĩnh lặng tựa như chốn bồng lai tiên cảnh trong thế giới loạn lạc.