Đắm mình trong ánh sao và ánh trăng, hắn leo lên đỉnh cao nhất của dãy núi, phóng tầm mắt ra tứ phía, đập vào mắt hắn là những ngọn núi khổng lồ hùng vĩ dốc đứng, những dòng sông lớn cuộn trào, khí tức ở đây dày đặc mà dồi dào, trong bóng tối dường như có sức mạnh bí ẩn, uy áp thiên địa.
Hắn nở nụ cười, trong nụ cười có mệt mỏi, cũng có thăng trầm, có thất thần, cũng có mơ hồ.
Hai trăm năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng tới được Thánh địa của tu sĩ, nơi này quả nhiên không khiến hắn thất vọng, như đến vùng đất hoang vu, lại như đến với quê hương thật sự của mình.
Tiểu Linh Oa ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, đầu tiên là vươn vai duỗi eo thoải mái sau đó mới nhìn Diệp Thành: “Thế nào, Huyền Hoang Đại Lục trong truyền thuyết có gì khác so với những gì ngươi nghĩ không?”
“Đúng là rất khác”, Diệp Thành cười nhẹ: “Đến Huyền Hoang mới biết bản thân mình nhỏ bé, sự khó nắm bắt và bí ẩn, từng trải và cổ kính, hùng vĩ và rộng lớn của nơi đây, thậm chí mỗi bông hoa một ngọn cỏ một cái cây một khúc gỗ đều như một thần thoại khiến người ta không thể tìm ra nguồn gốc”.
“Không ngờ lần đầu tiên đến Huyền Hoang mà ngươi đã có nhận thức này”, Tiểu Linh Oa lấy nguyên thạch ra: “Vùng đại lục này đầy rẫy những ẩn số, Thánh địa của tu sĩ cũng không phải không có lý”.
“Không nói những điều này nữa”, Diệp Thành gạt những suy nghĩ sang một bên: “Ngươi có biết chúng ta đang ở đâu không?”
“Hẳn là Đông Hoang, ừm, chính là Đông Hoang”.
“Đông Hoang?”
“Huyền Hoang Đại Lục phân thành năm khu vực: Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc, Trung Châu, lúc này chúng ta đang ở rìa của Đông Hoang”, Tiểu Linh Oa chậm rãi nói: “Côn Luân Hư mà ngươi tìm ở Trung Châu của Huyền Hoang Đại Lục, để tới được nơi đó là một hành trình rất dài”.
“Bao xa?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Nói như thế này đi! Nếu ngươi bay từ đây đến Trung Châu ngày đêm không ngừng nghỉ thì chín mươi nghìn năm sẽ tới”.
“Chín… Chín mươi nghìn năm”, với khả năng đoán định của Diệp Thành mà cũng tròn mắt kinh ngạc.
“Huyền Hoang Đại Lục rộng lớn hơn nhiều so với những gì ngươi nghĩ”, Tiểu Linh Oa nhún vai: “Với cước lực của Chuẩn Thánh như ngươi, chín mươi nghìn năm chỉ là ước tính thận trọng, chưa biết chừng chín mươi nghìn năm ngươi vẫn chưa ra khỏi được Đông Hải ấy chứ. Thánh địa của tu sĩ đâu có đơn giản như thế, nó lớn đến mức làm ngươi phát khóc đấy”.
“Chín muơi nghìn năm thì rùa cũng hoá thành tro rồi”, Diệp Thành ngoác miệng: “Quá rộng lớn”.
“Không sao, có truyền tống vực đài nên không thành vấn đề đâu, dịch chuyển vài lần là tới thôi”, Tiểu Linh Oa nói xong lại cắn nguyên thạch rôm rốp: “Quen dần là được”.
“Mẹ kiếp!”