Người ở tứ phương xuýt xoa, lần lượt lùi về sau, mặc dù biết Thái Thanh Cung rõ ràng ức hiếp người khác nhưng chỉ dám phẫn nộ mà không dám nói nên lời, Thái Thanh Cung là sự tồn tại thế nào, một khi khiến bọn chúng tức giận thì sẽ chết rất bi thảm, đây không phải là kết cục mà bọn họ muốn nhận lấy cho nên không một ai dám nhúng tay vào.
Nhất thời, tu sĩ tứ phương đều ném ánh mắt lo lắng về phía Hạo Thiên Huyền Chấn, nếu trách thì chỉ trách Hạo Thiên Huyền Chấn quá yếu, thế giới của kẻ mạnh chính là kẻ yếu đáng bị ức hiếp.
Giải đi!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, kẻ mặc áo đen lên tiếng, giọng nói u tịch mang theo sự mỉa mai.
Nghe lệnh, thuộc hạ lập tức tế ra xích sắt phù văn được tế luyện đặc biệt muốn trói chặt Hạo Thiên Huyền Chấn.
Thế nhưng không đợi tên kia tiến lên thì một đạo thần mang màu vàng kim đã bắn xuống dưới truyền tống vực đài mang theo uy lực đâm xuyên mạnh mẽ, cả chặng đường trấn áp khiến không gian nứt lìa.
Vù!
Thần mang bay nhanh như chớp, mọi thứ đều diễn ra trong phút chốc, đừng nói là tu sĩ tứ phương, đến cả Thánh Nhân Thái Thanh Cung trên truyền tống vực đài cũng chưa chắc đã phản ứng lại kịp.
Ngay sau đó, Thánh Nhân của Thái Thanh Cung định trói Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức trúng chiêu, bị đánh tới mức lảo đảo lùi về sau.
Người ra tay đương nhiên là Diệp Thành, hắn đã ở đây thì sao có thể nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn bị ức hiếp.
Kẻ nào?
Người của Thái Thanh Cung đứng vững, tỏ ra phẫn nộ, tiếng gằn giọng chấn động đất trời, uy lực của Thánh Nhân xuất hiện, hắn chính là Thánh Nhân của Thái Thanh Cung, bị người ta đánh lén, sao có thể không tức cho được.
Thế rồi ngay sau đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại ở phía Diệp Thành, vì dưới truyền tống vực đài ngoài hắn từ từ đi tới đây thì không có thêm một ai, người ra tay đánh lén chắc chắn là hắn.
“Đánh lén Thánh Nhân của Thái Thanh Cung ta, to gan đấy”, kẻ mặc áo đen kia gằn giọng phẫn nộ.
“Ta có thể cướp của thiên hạ một cách hiên ngang thì sao không thể đánh lén?”, Diệp Thành chậm rãi đi tới, giọng nói thản nhiên, hắn vặn cổ, sát khí ngút trời.
“Muốn chết”, Thánh Nhân mặc áo đen phẫn nộ, lập tức vung tay, hoá ra bàn tay to khổng lồ trấn áp.
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn di chuyển như đạo thần mang nhanh chóng né qua, bước lên truyền tống vực đài, Hạo Thiên Huyền Chấn giây phút trước còn đang mông lung thì lúc này đã được Diệp Thành kéo xuống khỏi truyền tống vực đài.
Chỉ trong chốc lát, tu sĩ tứ phương tỏ ra kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc về thân pháp của Diệp Thành, liên tục né qua được đòn công kích của Thánh Nhân, vả lại còn thành công cứu được Hạo Thiên Huyền Chấn.
“Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Thánh Nhân của Thái Thanh Cung lần lượt vây tới, vẻ mặt ai nấy đều tôi độc.