Thế nhưng hắn là ai, hắn là Hoàng Đế của Đại Sở khí thế thôn tính bát hoang, Hoang Cổ Thánh Thể uy danh thiên hạ, từng trảm Đại Đế, sao hắn có thể bị trận pháp một tông phong cấm, vả lại còn là ba Chuẩn Thánh điều khiển trận pháp.
Trong chốc lát, huyết mạch của hắn run rẩy, sức mạnh luân hồi và hỗn độn đạo tắc đan xen, ngưng tụ ra một thanh tiên kiếm trảm phá những gông cùm xiềng xích, Diệp Thành giống như một con thần long xông phá ra ngoài.
Ba Thánh Nhân bị thương, lần lượt phun ra máu, lảo đảo lùi về sau, đợi tới khi đứng vững thì Diệp Thành đã sát phạt đến.
Máu tươi lại lần nữa bắn vọt, cả ba Thánh Nhân liên tiép bị tuyệt sát, cho tới chết vẻ mặt bọn họ vẫn còn rất hoang mang.
Cảnh tượng tiếp theo đủ choán mắt, mười mấy Thánh Nhân của Thái Thanh Cung lần lượt bị trảm, cái gọi là Thánh Binh và Thánh Uy cũng chỉ như có trước mặt Diệp Thành, mặc dù hắn là Chuẩn Thánh nhưng về khả năng chiến đấu thì có thể áp chế đối phương một cách tuyệt đối.
Tu sĩ tứ phương kinh ngạc run rẩy, người nào người nấy sắc mặt tái nhợt, thánh thể mạnh mẽ vượt qua sự dự đoán của bọn họ, khả năng chiến đấu bá đạo tuyệt đối quả không hổ là thần thoại thánh thể khiến người ta kính nể.
Lại nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn lúc này như hoá đá, nhìn cảnh tượng trước mặt mà không sao tin nổi, mười mấy Thánh Nhân của Thái Thanh Cung lại bị một Chuẩn Thánh đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên.
Vả lại ông ta còn không biết Diệp Thành là ai, càng không biết vì sao Hoang Cổ Thánh Thể lại cứu mình.
Máu tươi nhuốm đỏ truyền tống vực đài, cũng nhuốm đỏ cả vùng thiên địa này, cảnh tượng vô cùng choán mắt.
Cho tới lúc này Diệp Thành mới thu lại kiếm Xích Tiêu, trên vai còn có thêm một vết thương mang theo sát khí tịch diệt, cũng vì lúc trước sơ ý nên hắn mới trúng chiêu, có điều đối với hắn mà nói, đây cũng chỉ là vết thương ngoài da.
Đi thôi!
Diệp Thành phất tay làm liền vết thương, hắn dẫn theo Hạo Thiên Huyền Chấn bay vào truyền tống vực đài.
Tiểu Linh Oa cũng bay vào theo, ôm theo một chồng túi đựng đồ, Diệp Thành bị đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, nhiệm vụ của hắn chính là nhặt bảo bối.
Truyền tống vực đài rung lên, sức mạnh không gian xuất hiện, cả ba người biến mất dưới sự chú ý của tứ phương.
Sau khi bọn họ rời đi, cổ thành này bùng nổ, mọi việc ở đây như được chắp thêm đôi cánh loan ra tứ phương, chỉ cần là người nghe nói tới chuyện này đều kinh ngạc, thánh thể quả là danh bất hư truyền.
Không lâu sau đó, phía chân trời sấm chớp đùng đoàng, mây và sương mờ bao phủ như có ngàn quân vạn mã đang di chuyển tới.
Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung cũng đã sát phạt tới, Ân Trọng có mặt trong số đó, có điều những gì mà ông ta thấy chỉ là hư vô.
Khốn kiếp!
Tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp đất trời, giống như tiếng sấm từ vạn cổ khiến thiên địa rung chuyển.
Phía này, Diệp Thành đã tới một rặng núi nguy nga, hắn dừng chân trên một đỉnh núi sừng sững.
Đa tạ tiền bối cứu giúp!
Vừa dừng chân, Hạo Thiên Huyền Chấn đã cung kính hành lễ với Diệp Thành, vả lại còn hành lễ của vãn bối, có thể diệt cả mười mấy Thánh Nhân như vậy thì vai vế của Hoang Cổ Thánh Thể chắc chắn không hề thấp.