Đột nhiên, cơ thể Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, đôi tay ôm lấy đầu, miệng rít lên đau đớn.
Tiên quang đó như chiếc chìa khoá mở ra kí ức bị khoá chặt, những chuyện của kiếp trước đan xen với nhau tạo thành từng cảnh tượng hoàn chỉnh, có người, có núi có sông, có tình có nghĩa, có cố hương.
Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đứng ở bên không nói lời nào, lặng lẽ chờ đợi Hạo Thiên Huyền Chấn lấy lại kí ức.
Chỉ có Hỗn Độn Thần Đỉnh lúc này là nhảy múa qua lại, miệng đỉnh như vòng xoáy hút từng món pháp khí, những món pháp khí đó đều do phía Diệp Thành cướp về đươc, trong đó không thiếu pháp khí Thánh Binh.
Nếu đếm kĩ thì cả chặng đường này nó đã hút được không ít món đồ, có điều lại không hề có dấu hiệu tiến giới tới Thánh Vương Binh, về điểm này thì trong lòng Diệp Thành rõ hơn ai hết, sức chứa của Hỗn Độn Thần Đỉnh quá lớn.
Không biết tới bao giờ Hỗn Độn Thần Đỉnh mới dừng lại, lựa chọn giữa không gian và tự diễn hoá đạo tắc.
Hạo Thiên Huyền Chấn cũng đã thôi rên rỉ, ông đứng vững và thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đã khôi phục được kí ức kiếp trước thì sao ông ta có thể không nhận ra Diệp Thành, đó là con của ông ta kia mà.
Kiếp trước kiếp này giống như một giấc mơ, có thể gặp lại được con của mình sau khi tỉnh mộng, đây có lẽ là ơn huệ mà trời cao ban tặng, sự mơ hồ khó hiểu về luân hồi cũng không thể khiến ông kích động bằng được gặp lại người thân.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới mang theo sự ấm áp cả một kiếp người, cũng mang theo giọt nước mắt với bao nỗi bể dâu, che đi tầm nhìn của Hạo Thiên Huyền Chấn, đường đường là nam nhi mà lại rơi lệ, cơ thể run rẩy, nấc nghẹn không nói thành lời.
“Chào mừng tiền bối quay trở lại”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vẫn như năm xưa, nở nụ cười mang theo nhiều nỗi niềm.
“Con của ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn cuối cùng cũng không kiềm được lòng, ông tiến lên ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã thấm ướt áo Diệp Thành.
“Tiền bối, vãn bối không phải con của người”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang theo sự áy náy.
“Luân hồi tới kiếp này, cũng đã trải qua hai trăm năm, cuối cùng con vẫn không tháo được nút thắt của kiếp trước sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn buông Diệp Thành ra, đôi mắt nhoà lệ nhìn hắn.
“Cái gọi là nút thắt đã được mở ra ngay khi tiền bối qua đời”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười, “nhưng trời cao trêu người, vãn bối quả thực không phải con của người, vãn bối từng nuốt tinh nguyên của đại địa chi tử nên huyết mạch dung hoà với chúng sinh, đây cũng là lý do vì sao mà gương càn khôn nhân quả sáng”.
“Đây...”, Hạo Thiên Huyền Chấn hãy còn rơi nước mắt thì lúc này chợt thẫn thờ, cả cơ thể như hoá đá.
“Xin lỗi, việc này vãn bối cũng chỉ mới biết sau này”, Diệp Thành chắp tay cúi người, hắn hành lễ của vãn bối với tiền bối, “năm xưa nếu vãn bối có gì bất kính, xin tiền bối lượng thứ”.
“Con...con thật sự không phải con ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành với ánh mắt thăm dò.