“Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả”, Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc bật cười u ám, “chỉ cần ngươi biết hôm nay ngươi phải chết là được rồi”.
“Giết”, tiếng hắng giọng lạnh lùng vang lên, Thần Tử Thần Tộc và hai đạo thân sát phạt lại từ phía tây, bản thể thần tộc cũng sát phạt tới chặn ở phía Bắc, mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời.
“Hừ!”, tiểu Cửu Tiên trong đám người tỏ ra khó chịu định giúp đỡ nhưng lại bị Cửu Tiêu Chân Nhân ngăn lại, ông ta không muốn cháu gái mình tham gia vào việc này, nếu không sẽ khiến sự việc thêm hỗn loạn.
“Ông, rõ ràng bọn họ ức hiếp người”, tiểu Cửu Tiên bĩu môi nhìn sang bên.
“Thế giới của kẻ mạnh nào có công bằng”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu bất lực, “cháu cần phải hiểu chỗ khó xử của ông, những gì ông có thể làm chỉ có thể là ngăn các lão bối lại thôi”.
“Đây là một đấu năm mà”, khi hai người đang nói chuyện thì tu sĩ tứ phương đã xôn xao.
“Cửu Tiêu Chân Nhân không quan tâm sao?”, có người vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Tiêu Tiên Kiếm trên cao, mẹ kiếp, hai người sát phạt vào trong rồi mà còn không thấy có phản ứng gì.
“Ngươi bị điếc hay đầu úng nước vậy?”, có người lên tiếng mắng chửi, “Cửu Tiêu Chân Nhân đã nói trước rất rõ ràng là lão bối không được tham chiến, có nói tiểu bối không được tham chiến đâu”.
“Giải phong cấm cho ta”, Hồng Trần Tuyết phẫn nộ, bà ta lạnh lùng nhìn hai lão già hắc bạch, giọng lạnh thấu xương, trận dung một đấu năm, cho dù là Diệp Thành thì cũng sẽ phải bại.
“Thần nữ đừng nóng vội”, hai lão già trầm giọng, “vì một thánh thể Chuẩn Thánh mà để Đan Tôn Điện phải đối đầu với Thần tộc, Yêu tộc và Phượng Hoàng tộc sao?”
“Sư muội, ta cũng là vì muốn tốt cho muội thôi”, Thần Tử Đan Tôn Điện nhếch miệng nhìn Hồng Trần Tuyết, “đường đường là thần nữ của Đan Tôn Điện, không thể vì chuyện cá nhân mà không mang đại cục được”.
“Đừng giả tạo nữa, nhìn đã thấy khó chịu”, Hồng Trần Tuyết nói thẳng.
“Muội...”, Thần Tử Đan Tôn điện mặt mày tối sầm, trong đôi mắt rõ hung quang, nếu không phải hai Đại Thánh của Đan Tôn điện đang ở đây thì hắn đã sỉ nhục Hồng Trần Tuyết rồi.
Trên hư thiên, trận đại chiến đã nổ ra, tiếng động ầm vang vang vọng khắp cửu tiêu, thiên địa rung chuyển.
Một mình Diệp Thành địch lại với năm người, ba bản thể Thần Tử, hai đại thân Thần Tử trấn áp hắn trên hư thiên, không một ai nương tay, chỉ cần xuất chiêu thì đều là đại thuật sát sinh không chết không nghỉ.
Diệp Thành dành sự chăm sóc đặc biệt cho Thần Tử Thần Tộc, thần thông bá đạo đánh về hắn, bản thể bị thương thì kéo theo đạo thân nhất khí hoá tam thanh cũng bị thương, đánh mình hắn bị thương thì có nghĩa là khiến ba người bị thương.
Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ gào thét như con chó điên, người của Thần tộc với khả năng hồi phục bá đạo chính là cách đánh khiến địch thương mười thì mình bị thương tám, máu tươi chói mắt.
So về độ ngông cuồng, hắn còn kém Diệp Thành một chút, sức hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể cũng không kém cạnh, lại thêm luân hồi chiến đấu bá đạo cho hắn đủ tư cách để đối đầu với Thần Tử Thần Tộc và đạo thân.