Đợi tới khi hai người xuống lầu mới nhận ra trên đường toàn người là người, tất cả đều tới trung tâm của chợ đen.
“Nơi này rộng lớn thật đấy”, Diệp Thành nói rồi lấy chiếc mặt nạ đeo vào.
“Đây chính là Dị Dung Hoàn và Biến Thanh Hoàn, ăn lấy một viên”, Hùng Nhị lấy ra hai viên đưa cho Diệp Thành: “Có thể thay đổi khuôn mặt và giọng nói cơ à”.
Diệp Thành vốn định lấy nhưng nghĩ tới vừa rồi Hùng Nhị lấy hai thứ này từ trong túi ra nên lại ho hắng: “Ngươi cứ giữ lấy mà dùng, ta đeo mặt nạ là được rồi”.
Nói rồi, hắn lấy mặt nạ ra và đeo lên.
“Không cần hả?”, Hùng Nhị vô tư không hề để ý tới ánh mắt chê bôi của Diệp Thành, cứ thế nuốt lấy nuốt để biến thanh hoàn và dị dung hoàn.
“Túi đựng đồ của ngươi sao lại bỏ trong túi quần vậy?”
“An toàn”.
Trung tâm của chợ đen có một toà lầu các cao sừng sững, đại khí bao quanh. Lầu các này có tên Tàng Long Các, chính là nơi diễn ra bán đấu giá.
Lúc này, người từ trên trời hạ xuống, tứ phương tụ hội, người nào người nấy đều không hề đơn giản, hành sự thận trọng. Không lâu sau, trước cửa Tàng Long Các đã là cả biển người.
“Sao còn chưa mở cửa?”, có một vài người đợi đến mức sốt ruột.
“Chưa tới giờ, vội cái gì?”
“Không biết lần này Thiên Huyền Môn có gì hay ho đấu giá?”
“Chủ trì của Thiên Huyền Môn quả nhiên bất phàm”, trong đám người, Diệp Thành thầm nhủ. Không lâu sau đó, cánh cửa của Tàng Long Các từ từ mở ra.
Cánh cửa vừa mở ra đã có lão già mặc đồ đen cầm cây Thanh Long Trượng sải bước ra.
“Người này là ai?”
“Người này mà ngươi cũng không biết sao? Đó chính là Hắc Sơn lão nhân, bá đạo một phương”.
“Là ta có mắt như mù rồi”,
Phía sau Hắc Sơn Lão Nhân là một lão già khác đi vào, à tiếp theo đó là dòng người tranh nhau vào trong.
“Đi thôi, đi thôi”, Hùng Nhị cũng chen vào đám người, cơ thể béo tròn của hắn suýt nữa thì ép người ta thành bánh.
Đợi tới khi thưa người Diệp Thành mới sải bước vào trong. Vừa vào tới nơi, Diệp Thành phát hiện ra một thế giới mới bên trong Tàng Long Các.
Bên trong đại điện được điêu khắc đủ thứ ngọc, thần hoá xoay vần, đến cả linh thảo linh hoa trang sức cũng bất phàm.
“Đúng là giàu có”, Diệp Thành suýt xoa.
Người đi vào rất nhanh đã tìm được vị trí, những tu sĩ lần đầu tiên đến xem đấu giá không khỏi trầm trồ, còn những tu sĩ đã từng tới đây thì vẻ mặt thản nhiên hơn nhiều.
“Đúng chỗ này rồi”, Hùng Nhị kéo Diệp Thành tới trước một bàn ngọc thạch, hắn chẳng thể hiện khách khí gì, cứ thế cầm linh quả trên bàn nhét vào miệng, vừa nhét vừa không quên ôm lấy vài quả vào ngực.
“Ôi chao, tên nhóc nhà ngươi để ý chút đi’”, Diệp Thành mắng nhiếc.
“Ngươi đeo mặt nạ, không thể ăn, ta ăn thay ngươi”.
“Ta bóp chết ngươi”.
Không biết từ khi nào, ở cái bàn bên cạnh bọn họ có thêm một lão già ung dung ngồi vào, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là lão già mặc đồ Tím ở trong khu rừng hoang kia sao?
Diệp Thành nghiêng đầu nhìn lão ta và không khỏi giật mình. Mặc dù tu vi bị áp chế nhưng lão già mặc đồ tím vẫn cho hắn cảm giác áp lực như có ngọn núi đè xuống.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, lão già mặc đồ tím hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Thành nhưng trong mắt lão lại có ánh nhìn dị thường.
“Người của nhà họ Tề ở Nam Cương đến rồi”, không biết là ai hét lên.
Ở cửa đã có ba lão già mặc đồ xám đi vào, cứ thế đi lên lầu thứ hai.
“Tư đồ gia ở Tây Vực cũng đến rồi”.
“Đó là Vương Gia ở Bắc Xuyên sao? Họ cũng tới rồi sao?”
“Thượng quan gia ở Đông Nhạc”.
Những người tới đây đa phần đều là những thế gia tu luyện, thanh thế không vừa, khiến cho từng cặp mắt của các tu sĩ không khỏi tò mò.
“Nhà họ Hùng không có ai tới sao?”, Diệp Thành liếc nhìn người của các đại thế gia đi vào rồi lại nhìn sang Hùng Nhị.
“Đến chứ”, Hùng Nhị đang ăn ngấu nghiến linh quả thì chỉ về một người tai to mặt lớn, thân hình dày dặn: “Đó, là nhị đại gia nhà ta đó”.
“Nhị đại gia nhà ngươi trong cũng thật là tuý ý”.
“Người của Hằng Nhạc Tông cũng tới rồi”, lại là ai đó hét lên.
Nghe vậy, Diệp Thành và Hùng Nhị liền đưa mắt qua nhìn, một người trung tuổi cầm kiếm đi vào cửa chính, thân hình vững như núi, khi di chuyển như long hành hổ bộ, uy phong lẫm liệt.
“Người này là người của Hằng Nhạc Tông sao? Sao chưa từng gặp nhỉ?”, Diệp Thành thắc mắc nhìn Hùng Nhị: “Ngươi gặp bao giờ chưa?”