Ra khỏi Cửu Thanh Các, Diệp Thành theo chỉ dẫn, đi một mạch tới Linh Khí Các.
Người canh giữ Linh Khí Các là một trưởng lão với cơ thể béo mập, vả lại đôi mắt nhỏ đến mức gần như phải dùng tay bạnh ra mới có thể nhìn thấy rõ mọi vật. Trưởng lão này người phây phây thịt, phanh áo để lộ cả bộ ngực trông giống như phật Di Lặc.
Người này chính là ủ toạ của Linh Khí Các, Chu Đại Phúc.
“Xin chào trưởng lão”, thấy Chu Đại Phúc đang nằm trên ghế nhàn nhã, Diệp Thành tiến lên trước cung kính hành lễ.
“Nhóc con, sao ta chưa thấy ngươi bao giờ nhỉ?”, liếc nhìn Diệp Thành một hồi, Chu Đại Phúc ngồi dậy, đôi mắt nhỏ xíu sáng lên, liếc Diệp Thành từ đầu đến chân.
“Con là đệ tử thực tập mới đến ạ”, Diệp Thành đưa ngọc bài của mình ra: “Thanh Y Trưởng Lão bảo con tới chọn inh khí”.
Chu Đại Phúc nhận lấy ngọc bài, lật qua lật lại xem, sau đó đưa lại cho Diệp Thành rồi lại nằm nhoài người ra ghế, khoát tay, nói: “Tự vào chọn đi, đệ tử thực tập chỉ có thể chọn ở tầng một, đừng có lẻn lên tầng hai”.
Diệp Thành nhận lại ngọc bài đi vào nơi sâu nhất của Linh Khí Các.
Tầng một của Linh Khí Các vô cùng rộng lớn, diện tích cũng phải vài nghìn trượng, bên trong xếp đầy binh khí đủ kiểu loại, mỗi một loại binh khí đều bóng loáng, như những bông hoa tươi đang đua nhau khoe sắc.
“Quả nhiên là tầng thấp”, mới chỉ đảo mắt qua một lượt, Diệp Thành cảm thấy hơi thất vọng. Là đệ tử thực tập cũng chỉ có thể lựa chọn inh khí ở tầng đầu tiên.
Nghĩ vậy, Diệp Thành tự chọn cho mình một cây quỷ đầu đại đao, hắn vung vung qua lại: “Nhẹ quá”.
Đặt cây đao xuống rồi lại lấy một cây linh kiếm lên, cây kiếm này mặc dù sắc bén nhưng Diệp Thành vẫn đặt nó về vị trí cũ.
Lựa đi lựa lại, Diệp Thành giống như đang đi chợ mua bó rau vậy. Binh khí nơi này mặc dù rất nhiều nhưng đi mãi vẫn không tìm được binh khí mà mình ưng ý. Nếu như trước đây, những binh khí này Diệp Thành sẽ không bao giờ nhìn đến, thế nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể tìm kiếm binh khí của riêng mình trong đống hỗn độn thấp kém này.
Lại đi thêm một vòng nữa, Diệp Thành vẫn không có được thu hoạch, thế nhưng đúng lúc này, chân hoả trong vùng đan hải của hắn di chuyển, vả lại còn phân ra một nhánh lửa mảnh như sợi tóc bay ra ngoài.
Diệp Thành sững người, hoang mang đi theo, mãi tới khi đi tới trước một tảng đá, trên tảng đá còn đặt một thanh kiếm, cũng vì lâu rồi không di chuyển nên bên trên bám đầy bụi, còn nhánh chân hoả kia cứ thế bay lượn xung quanh bề mặt thanh kiếm.
Diệp Thành lấy làm lạ, hắn cầm chuôi kiếm. Một inh khí có thể khiến chân hoả ngắm trúng thì Diệp Thành cũng muốn tìm hiểu kỹ hơn.
Thế nhưng hình như Diệp Thành đã đánh giá quá thấp trọng lượng của thanh kiếm này. Diệp Thành khẽ vận khí, thanh kiếm không hề di chuyển.
“Ít cũng phải một trăm cân”, Diệp Thành phỏng đoán, cũng chẳng trách mà nó nằm biệt lập ở đây. Trọng lượng tới cả trăm cân như vậy không phải để chơi được. Những để tử bình thường không thể cầm nổi nó lên, cho dù là cầm được nó lên cũng phải vận đủ chân khí. Nếu như lấy nó để đấu với người khác, không bị người ta diệt thì cũng khiến bản thân mình mệt đến chết.
Có điều cũng vì vậy nên hắn mới có hứng thú với thanh kiếm này. Chỉ cần vận khí thêm một chút Diệp Thành đã có thể cầm được nói lên và thổi bay lớp bụi trên bề mặt thanh kiếm.
Diệp Thành có thể cảm nhận được khí tức của thời gian, trên chuôi kiếm còn khắc hai chữ cổ: Thiên Khuyết.
“Thiên Khuyết”, Diệp Thành thầm nhủ rồi quan sát kỹ thanh kiếm.
Thanh Kiếm này chưa từng được mở ra, trông nó to hơn thanh kiếm thường rất nhiều, không rõ chất liệu của nó là gì, chỉ biết nó dày vô cùng, trên thân kiếm còn khắc rất nhiều phù văn mà Diệp Thành nhìn không hiểu, vả lại cũng rất lâu đời rồi.
“Quả là một thanh kiếm kỳ lạ”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm. Một thanh kiếm còn chưa được dùng đến mà lại nặng thế này, nếu như mang đi chém người thì có lẽ không ổn, có điều nếu mang đi đập người thì lại là một lựa chọn không tồi.
“Chọn mày”, Diệp Thành khiêng thanh kiếm trên vai đi ra ngoài.
Ấy?
Ở phía xa vang lên giọng nói của Chu Đại Phúc: “Tiểu tử, người như ngươi không chọn lấy binh khí khác mà chọn thanh kiếm này làm gì?”
Keng!
Diệp Thành đi tới. “Keng” một tiếng, hắn hạ thanh kiếm xuống đất. Thanh kiếm quá nặng nên phần nửa thanh kiếm đã cắm vào mặt đất.
“Trưởng lão, thanh kiếm này có lai lịch thế nào ạ?”, Diệp Thành chỉ vào thanh Thiên Khuyết mà hỏi: “Nó không hề nặng như những thanh kiếm khác”.
“Thanh kiếm này ấy à”, Chu Đại Phúc vuốt vuốt bộ râu, ậm ừ một hồi rồi mới nói: “Khi ta tiếp quản Linh Khí Các thì nó đã ở đây rồi, chí ít cũng phải một trăm năm, còn lai lịch của nó thế nào thì ta không rõ”.
“Vậy sao ạ”.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn nên đổi binh khí khác, thanh kiếm này rất nặng, chọn thanh nào nhẹ hơn đi”.
“Không cần đâu ạ, con chọn nó”, Diệp Thành mỉm cười, khẽ xoa thanh kiếm, càng nhìn lại càng cảm thấy thuận mắt.
“Một tên ngoan cố, khiêng nó đi đi”.
“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành cung kính hành lễ rồi mới đem thanh Thiên Khuyết ra khỏi Linh Khí Các.
Vừa ra khỏi cửa hắn đã nhận về những ánh mắt dị nghị của các đệ tử khác. Bọn họ nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang thanh Thiên Khuyết và cứ thế chỉ trỏ.
“Tên tiểu tử này là ai? Sao chưa gặp hắn bao giờ nhỉ, là đệ tử thực tập mới tới đây sao?”
“Thanh kiếm mà hắn vác có lẽ là Thiên Khuyết”.
“Hình như là vậy, khí lực không vừa, chỉ là tu vi có hơi yếu, đầu óc cũng không bình thường cho lắm”.
Nghe những lời bình luận của những người này, Diệp Thành đều ngó lơ. Hắn có một cảm giác rằng thanh Thiên Khuyết này không hề đơn giản, so với những inh khí thấp kém kia thì hắn thích thanh kiếm này hơn. Mỗi ngày vác nó trên người lại có thể bổ trợ cho việc tu hành.
“Ấy, người của Chính Dương Tông”, không biết là ai thốt lên khiến tất cả những người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lên trời.
Phía ấy lại có một thanh phi kiếm rạch qua, bên trên có ba người đang đứng đó. Một người phụ nữ trung tuổi, một người xinh đẹp tuyệt trần và một thanh niên tuấn tú hào hoa.
“Người của Chính Dương Tông tới Hằng Nhạc Tông chúng ta làm gì?”, có người hoài nghi lên tiếng hỏi.
“Vậy thì ngươi lại không biết rồi, ba tháng nữa chính là cuộc so tài của ba tông môn lớn là Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông chúng ta. Người của Chính Dương Tông tới là muốn thương lượng việc so tài đấy”.
“Đệ tử nữ kia thật xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy”.
Những người xung quanh xì xào bàn tán, Diệp Thành không thể nghe lọt tai những lời này. Ánh mắt hắn hướng lên trời, và nói chính xác hơn là hắn đang nhìn người con gái xinh đẹp đứng trên thanh phi kiếm kia. Tay áo cô ta bay lật phật, không vướng bụi trần, trông giống như tiên giáng trần, thanh tao vô cùng.
Cô ta chính là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông sao?
“Không ngờ mới đó mà đã gặp lại rồi” , Diệp Thành lẩm nhẩm, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia mang theo ánh nhìn phức tạp và lạnh nhạt: “Sẽ có ngày ta sát phạt quay về”.
Có lẽ cảm nhận được có người đang nhìn mình, Cơ Tuyết Băng đứng trên phi kiếm bất giác nhìn xuống dưới, lúc này, Diệp Thành đã mất hút trong đám người từ lâu.