Lọc Truyện

Tiên võ truyền kỳ - Diệp Thành (full)

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

 “Không ngờ trong lòng cô, ta quan trọng đến vậy”, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi bưng mặt khóc nức nở vì hắn khiến hắn chợt cảm thấy ấm lòng.  

 

Ngoài Thượng Quan Ngọc Nhi ra thì Diệp Thành còn nhìn thấy Bích Du, khuôn mặt Bích Du trông có phần buồn đau, cô đứng trước giường Băng Ngọc, trong đôi mắt ngấn nước, sắc mặt tiều tuỵ vô cùng.  

 

Lần này, Diệp Thành không thấy Gia Cát Vũ, người tới đây cùng Bích Du là nữ tiền bối tên Phục Linh.  

 

Ngay sau đó, Đan Nhất của Đan Thành cũng đến vả lại còn dẫn theo hai người, một người là Lạc Hi, một người đương nhiên là Huyền Nữ.  

 

Vừa đi vào, Diệp Thành đã thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lạc Hi, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt nhỏ bé đang tái nhợt, cô bé thật sự rất tình cảm, không hề che đậy gì, cứ thế quỳ trước giường Băng Ngọc mà khóc lóc: “Diệp Thành ca ca, huynh nói lời không giữ lời, huynh nói tới Đan Thành thăm Lạc Hi mà, huynh là đồ dối trá”.  

 

So với Lạc Hi thì Huyền Nữ trầm ngâm hơn nhiều, cô cũng giống Bích Du đứng đó thẫn thờ nhìn chiêc giường, bất giác lại mím môi, trong đôi mắt rõ vẻ phức tạp.  

 

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, một đứa trẻ thật ngoan ngoãn”, Đan Nhất ở bên thở dài: “Ta thật hối hận vì hôm đó không bắt con đi, thật hối hận”.  

 

Không biết mất bao lâu, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi mới ngừng khóc, bọn họ ngồi trước chiếc giường, ngây dại nhìn Diệp Thành.  

 

Trong thời gian này, Sở Huyên cũng đi ra ngoài như thể tới vùng đất Tề Lỗ của nước Yên tìm Tịch Nhan, cô đi ba ngày mới quay về nhưng điều khiến Diệp Thành thất vọng đó là cô không hề mang theo xác Tịch Nhan quay về.  

 

“Không tìm thấy sao?”, Diệp Thành cau mày: “Không thể nào”.  

 

Phía này, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi dựa vào chiếc giường mà thiếp đi.  

 

Haiz!  

 

Mấy người phía Phục Linh và Đan Nhất ở bên thở dài dẫn bọn họ rời đi.   

 

Sau đó, Diệp Thành trông thấy bốn bóng hình quen thuộc, thiếu thành chủ của Chú Kiếm Phong ở Bắc Sở, thiếu chủ của Bắc Hải thế gia, thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia và thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch Cung.  

 

Haiz!  

 

Bốn người đi tới trước giường của Diệp Thành mà thở dài.  

 

“Người ta đều nói Luân Sinh Phù có thể giúp con người được sinh ra vào một gia đình tốt ở kiếp tới, không biết có linh hay không?”, Vi Văn Trác tiến lên trước đặt một đạo linh phù trên giường Băng Ngọc.  

 

“Tiểu tử, việc làm khiến ta hối hận nhất chính là hôm đó không bắt ngươi đi cùng”, Trần Vinh Vân tiến lên trước, hắn không hất đầu vuốt tóc như mọi khi mà khẽ đặt một viên linh châu vào tay Diệp Thành: “Vận Châu may mắn, chúc ngươi kiếp sau may mắn”.  

 

“Chết tiệt, ta còn định lôi ngươi đi chơi gái nữa đấy”, Ly Chương tiến lên trước mắng chửi, có điều sau tiếng mắng chửi hắn lại thở dài bất lực đặt một chiếc đồng tâm kết  được tế luyện đặc biệt trước ngực Diệp Thành: “Đồng tâm đồng đức, kiếp sau chúng ta vẫn là huynh đệ tốt của nhau nhé”.  

 

Từ Nặc Nghiên tiến lên trước đặt một cái túi có đựng lọn tóc trong đó: “Thất Tịch mong ngươi kiếp sau tìm được một cô nương tốt”.  

 

“Mẹ kiếp, đúng là cảm động thật sự”, Diệp Thành bật cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, trước đó có rất nhiều gia tộc lôi kéo hắn nhưng vì hắn thành ma nên không thấy ai đến nữa, bọn họ có thể tới đây khiến hắn thật sự rất vui.  

 

“Hai vị tiền bối xin nén đau buồn”, khi bốn người đi còn không quên hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh đang đứng trước chiếc giường Băng Ngọc rồi mới rời khỏi Ngọc Nữ Các.  

 

Sau khi bọn họ rời đi, bên trong Ngọc Nữ Các lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.  

 

 

Danh sách truyện HOT