*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong hợp đồng giữa Khoa kỹ Tinh Thần và Trịnh Kinh Kinh yêu cầu tổng cộng ba lần stream, lần cuối cùng được bố trí vào hôm ra mắt game, cũng chính là sinh nhật của Tô Mạch.
Cuối tháng Ba, trời chuyển ấm.
Sáng hôm sinh nhật, Tô Mạch mở mắt thức dậy, người đàn ông nằm bên đã rời giường, không thấy đâu.
Cô ngồi dậy, nhìn thấy giấy nhớ dán đầu giường.
“Em yêu, sinh nhật vui vẻ.”
Trên chiếc ghế ở đuôi giường có để mấy món quần áo đẹp mắt được gấp vô cùng ngay ngắn, đã được giặt là tử tế.
Ghế ở đuôi giường
Căn bản không thể tưởng tượng nổi đây là tác phẩm của giám đốc Trâu vụng làm việc nhà.
Tô Mạch tựa lưng ở đầu giường đọc đi đọc lại tờ giấy nhớ mấy lần.
Người hiện đại thường rất ít khi viết chữ, toàn dùng máy tính gõ. Đây là lần đầu tiên Tô Mạch nhìn thấy Trâu Tinh Thần viết gì đó.
Cái chữ này, chẹp.
Thật xấu chết đi được.
Tô Mạch cất cẩn thận tờ giấy nhớ, xuống giường rửa mặt.
Mặc quần áo mới Trâu Tinh Thần đã chuẩn bị. Trong là một chiếc váy liền thân màu hồng nude, ngoài là một chiếc áo gió màu kaki đi kèm một chiếc khăn lụa màu vỏ quýt.
màu hồng nude
Dưới gầm ghế là một hộp giày.
Ngay cả giày anh cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô. Một đôi cao gót màu đen, phải tận mấy ngàn.
Tô Mạch đi dép, xách đôi cao gót đó xuống dưới nhà.
Ước nguyện sinh nhật của cô là muốn anh làm giống như lúc họ mới quen nhau, ra dáng một người đàn ông lịch lãm hầu hạ cô một ngày.
Trâu Tinh Thần đeo chiếc tạp dề độ xám 88% đi từ bếp ra, tay bê một chiếc đĩa sứ trắng, trên đĩa có một miếng trứng ốp lết. Thấy Tô Mạch xuống liền nở một nụ cười đầy lịch lãm: “Honey, tối qua ngủ ngon chứ?”
Tô Mạch để giày mới vào giá giày, lại bàn ăn ngồi: “Cũng tạm chấp nhận được, hôm nay ăn gì vậy?”
Trâu Tinh Thần để đĩa trứng xuống trước mặt Tô Mạch, mỉm cười dịu dàng: “Trứng ốp lết trái tim của chồng.”
Tô Mạch cúi xuống xem, đúng là hình trái tim thật.
Cô cười, cầm đũa lên chỉ: “Chỗ này hơi cháy này.”
Trâu Tinh Thần vẫn giữ nguyên nụ cười: “Ngại quá, là thiếu sót của anh.”
Tô Mạch: “Hình dáng cũng không được chuẩn, nửa bên trái tròn hơn nửa bên phải, anh không dùng khuôn chứ gì.”
Trâu Tinh Thần: “Thật là có lỗi, không hầu hạ quý cô chu đáo.”
Nếu là bình thường thì hẳn anh đã nói: “Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.”
Tô Mạch ngẩng đầu lên cười: “Có điều không sao, em sẽ ăn. Vất vả cho quý ngài.”
Trâu Tinh Thần: “Được phục vụ quý cô xinh đẹp là vinh hạnh của anh.”
Anh quay vào bếp mang ra mười mấy món ăn sáng mua ở ngoài về.
Tô Mạch: “Phô mai trong cái sandwich này em không thích ăn.”
Trâu Tinh Thần không than thở tiếng nào, lấy phô mai ra cho cô.
Tô Mạch: “Em không thích vừng đen trên cái bánh vừng này, em thích vừng trắng. Làm phiền nhặt hết từng hạt vừng đen ra.”
Trâu Tinh Thần quẳng đũa xuống bàn, tính đình công không làm nữa.
Tô Mạch cười: “Đùa đấy, haha.” Nói rồi cầm bánh vừng lên cắn một miếng thật to.”
Trâu Tinh Thần gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn nhắc nhở: “Đừng quá đáng.”
Tô Mạch vui vẻ ăn xong bữa sáng, đứng tựa ở cửa bếp xem Trâu Tinh Thần rửa bát: “Sao không dùng máy rửa vậy?”
Trâu Tinh Thần: “Nữ vương nhà anh nói phải bảo vệ môi trường. Có mấy cái bát không cần lãng phí điện.”
Tô Mạch gật gù, đứng thẳng người lên: “Nữ vương điện hạ tỏ ý rất vừa lòng.”
Trâu Tinh Thần rửa bát xong ra khỏi bếp, thơm mặt Tô Mạch một cái: “Hôm nay em còn xinh đẹp hơn hoa tươi, dịu dàng hơn ánh trăng, ờm…”
“Ngại quá, bí từ.”
Tô Mạch xoa mặt Trâu Tinh Thần: “Tha cho anh, tranh thủ chưa tới giờ làm, đi giặt đồ đi.”
Trâu Tinh Thần ừ: “Được phục vụ quý cô xinh đẹp là vinh hạnh của anh.”
Một lát sau, Tô Mạch gọi với ra từ phòng khách: “Em khát.”
Trâu Tinh Thần rửa sạch bọt xà phòng trên tay, ra khỏi phòng giặt đồ, rót một chén nước dâng lên: “Thử rồi, không nóng, không lạnh, uống rất vừa.”
Tô Mạch nhận cốc: “Yêu anh, moa moa.”
Buồn nôn một đống.
Một lát sau, nhân viên công ty lục tục tới làm việc.
Mười giờ sáng, game chính thức ra mắt, mọi người đều rất phấn khích.
Trâu Tinh Thần phơi quần áo đã giặt lên ban công tầng hai, ôm laptop xuống dưới nhà, ngồi xuống sô pha như mọi ngày.
Tô Mạch quay qua nhìn Trâu Tinh Thần một cái.
Người nọ nhìn vào màn hình y như thể tách rời hoàn toàn khỏi thế giới này. Nào là bạn gái, nào là sinh nhật, nào là ước nguyện sinh nhật, đều quên sạch.
Tô Mạch thấy hơi hối hận. Đáng ra không nên cho anh chọn ra mắt game vào sinh nhật cô.
Một lát sau, đến chính Tô Mạch cũng quên luôn sinh nhật của mình, tập trung hoàn toàn vào việc phát hành game.
Trịnh Kinh Kinh dẫn trợ lý tới, chuẩn bị quay stream.
Vừa đúng mười giờ, trò chơi phát hành, bắt đầu trực tiếp.
Tô Mạch hồi hộp đứng đằng sau Triệu Thù, nhìn chằm chằm màn hình máy tính theo dõi lượt tải về.
Chu Bắc hỏi: “Hôm nay Khoa kỹ Bắc Đồ cũng phát hành đúng không?”
Triệu Thù gật đầu: “Có ai nói không đúng đâu.”
Trâu Tinh Thần để laptop xuống, đi tới cửa phòng quay trực tiếp, ló đầu nhìn vào trong. Trịnh Kinh Kinh đang live stream chơi game này.
Trợ lý đi ra gọi: “Đồng đội của chị Kinh Kinh gà quá, mấy người cử ra mấy cao thủ đi.”
Trâu Tinh Thần đăng nhập chính tài khoản của mình vào game.
Hai người đánh phối hợp khá tốt. Trịnh Kinh Kinh điều khiển một nhân vật nữ xinh đẹp, để phô bày cho mọi người xem các tính năng, cô nàng nhấn nút hôn.
Trâu Tinh Thần nhấn đồng ý.
Sau đó hai nhân vật liền hôn nhau, đỉnh đầu bay lên một chuỗi trái tim đỏ.
Kết thúc buổi live stream, Tô Mạch đăng nhập nick của mình, vào game chém đôi “nam nữ chó má” nọ.
Trâu Tinh Thần không phản đòn, nhanh chóng bị chém chết.
Chỉ còn lại Tô Mạch và Trịnh Kinh Kinh đánh với nhau. Chẳng được bao lâu, nhân vật của Tô Mạch bị Trịnh Kinh Kinh đánh chết.
Tô Mạch giữ lại chút máu cuối cùng, cố ý chạy tới nằm xuống cạnh Trâu Tinh Thần, sau đó bị Trịnh Kinh Kinh chém chết.
Tô Mạch lúc này đang ngồi sóng vai với Trâu Tinh Thần trên sô pha.
Cô quay đầu nhìn anh một cái: “Anh giỏi nhỉ, dám đem thân trao cho người phụ nữ khác.”
Trâu Tinh Thần: “Đó không phải là anh, là nhân vật trong game, chỉ là một chuỗi mã mà thôi.”
Tô Mạch không phải người ngang ngược, tất nhiên có biết nặng nhẹ. Buổi trực tiếp của Trịnh Kinh Kinh được công ty Khoa kỹ Tinh Thần trả tiền, tất nhiên càng phô diễn được nhiều hiệu ứng trong game càng tốt.
“Đùa thôi.”
Trâu Tinh Thần đưa tay xoa xoa tóc của Tô Mạch: “Trưa nấu cho em ăn, muốn ăn kiểu gì?”
Tô Mạch nghĩ ngợi một hồi: “Mì trứng cà chua đi, đỏ đỏ vàng vàng may mắn.”
Trâu Tinh Thần xem thử bình luận của bạn trên mạng về game, tổng thể không tệ, từ nội dung đến hình ảnh cho tới độ mượt đều thỏa mãn người chơi. Mọi chuyện đúng như mong đợi.
Trâu Tinh Thần nấu một nồi mì to cho cả công ty.
Chỉ có dưới đáy bát của Tô Mạch là có một quả trứng ốp lết, những người khác không có phần.
Triệu Thù hỏi Chu Bắc: “Ông đã xem “Mộng cảnh chi uyên” của Khoa kỹ Bắc Đồ xem thế nào chưa?”
Chu Bắc ăn một miếng mì: “Xem rồi, lượt tải xuống và bình luận đều cao hơn hẳn chúng ta.”
Đúng như dự đoán.
Giai đoạn tiền phát hành game, Khoa kỹ Bắc Đồ đã đập một đống tiền vào quảng cáo, lúc khởi động dẫn trước là đương nhiên.
Chu Bắc nói tiếp: “Được khen cực kỳ nhiều, tôi thấy trông như toàn là bình luận thuê ấy, khen thiếu tự nhiên lắm.”
Đinh Đông Xuân: “Không phải là mua bình luận thật đấy chứ.”
Triệu Thù: “Cố Bắc Đồ là người cực kỳ kiêu ngạo, anh ta không dùng loại thủ đoạn thấp kém này đâu.”
Mễ Việt: “Giờ tình hình thị trường thế này, mua bình luận được coi là chuyện bình thường, không bị coi là xấu.”
“Lão đại, hay là chúng ta cũng…”
Trâu Tinh Thần ăn xong mì, để đũa xuống: “Dám mua bình luận thì tự chặt đầu xuống.”
“Người chơi không có ngu, có phải bình luận thuê hay không nhìn một cái là biết. Một khi đã bị gắn mác mua bình luận thì sau này dù có đánh giá thật cũng bị quy là giả. Nhất là với công ty nhỏ vừa mới bắt đầu dựng nghiệp, thế chẳng khác gì tự hủy hoại tiền đồ.”
Triệu Thù ừ một tiếng: “May mà tới hiện tại, bình luận của người chơi đều khá ổn.”
Trâu Tinh Thần: “Bên dịch vụ khách hàng sao rồi?”
Họ đang thuê ngoài dịch vụ khách hàng, dạo này đang chuẩn bị xây dựng một đội dịch vụ khách hàng của riêng mình.
Triệu Thù liếc nhìn mail trên điện thoại: “Không có vấn đề gì lớn.”
Trâu Tinh Thần cầm điện thoại của Triệu Thù, đích thân đọc hết một lượt các thư phản hồi dịch vụ khách hàng.
Cuối cùng, Tô Mạch, người có sinh nhật hôm nay, phải rửa bát.
Buổi tối tan làm, cuối cùng Trâu Tinh Thần cũng có thời gian dẫn Tô Mạch ra ngoài.
Hai người ăn cơm tối ở một quán cơm Tây rồi đi dạo loanh quanh gần đó.
Phía trước chính là trường trung học quý tộc Tô Mạch từng học.
Trâu Tinh Thần dẫn Tô Mạch tới trước cổng, quay qua hỏi cô: “Muốn vào không?”
Tô Mạch nhìn về phía phòng bảo vệ: “Giờ đang giờ tự học buổi tối, bảo vệ không cho người ngoài không liên quan vào đâu.”
Trâu Tinh Thần dẫn Tô Mạch đi vòng ra sau sân trường, kiểm tra đèn đường và máy quay an ninh, tìm được một góc mù của máy giám sát.
Gần đó có mấy viên gạch vỡ, rõ ràng là bọn học sinh để để tiện leo tường.
Tô Mạch xếp chồng đống gạch lên: “Đàn ông lịch lãm các anh không biết trèo tường phải không?”
Trâu Tinh Thần giả bộ đã thấm mệt, thực sự không muốn giả bộ tiếp nữa: “Anh đơn phương tuyên bố sinh nhật của em kết thúc sớm ba tiếng đồng hồ.”
Hiện giờ là chín giờ.
Tô Mạch không phản đối: “Đồng ý.”
Trâu Tinh Thần lại gần Tô Mạch, sờ mông cô một cái: “Hôm nay nhịn gần chết.”
Tô Mạch: “Anh có cần thay đổi nhanh vậy không, đột ngột chuyển thẳng từ lịch lãm sang lưu manh, em không giảm xóc kịp.”
Trâu Tinh Thần cười khẽ: “Còn có thể lưu manh hơn một chút nữa đấy.”
Nói rồi cúi đầu hôn hôn môi Tô Mạch.
Giữa lúc hai người đang anh anh em em thì có động tĩnh bên kia tường.
Hai đứa học sinh trốn học đang cố gắng trèo ra ngoài, nhìn thấy Tô Mạch và Trâu Tinh Thần, lại thấy có đống gạch xếp sẵn bèn nói: “Cảm ơn.”
Nói rồi nhảy luôn xuống.
Vừa nhảy xuống liền chuồn ngay, không biết là ra ngoài ăn quà hay đi net.
Trâu Tinh Thần trèo lên đầu tường, đưa tay kéo Tô Mạch lên.
Hai người nhảy xuống sân trường.
Tô Mạch dẫn Trâu Tinh Thần ra phía sau sân thể dục: “Đằng kia có một rừng tình yêu, là chốn yêu đương rất tốt. Hồi trước các thầy cô hay thích qua đó bắt các đôi yêu sớm.”
Trâu Tinh Thần nhìn Tô Mạch: “Làm sao em biết?”
Tô Mạch: “Em nghe người ta kể. Em đã đi đâu.”
Cuối cùng hai người cũng không đi được. Đôi khi chỗ nguy hiểm nhất chẳng phải chỗ an toàn nhất. Nói không chừng giáo viên đang đứng canh ở đó bắt người thì sao.
Lúc đi qua tòa nhà thực hành, Tô Mạch đứng lại, chỉ chỉ mấy chữ to trên tòa nhà.
“Tòa nhà Tiền Tri.”
Tô Mạch: “Cái nhà này được xây bằng tiền quyên góp của cha của Tiền công chúa.”
Tô Mạch dẫn Trâu Tinh Thần tới rừng trúc nhỏ nằm sau căng tin của trường: “Hồi trước em hay tới chỗ này.”
Lá trúc xanh mát ngăn cách hẳn với thế giới bên ngoài.
Tô Mạch chỉ vào một gốc trúc: “Em còn từng khắc chữ trên đó.”
Trâu Tinh Thần bật đèn pin của điện thoại soi thử.
“Xin hãy ban cho tôi một hoàng tử bạch mã.”
Tô Mạch cứ nghĩ anh sẽ cười cô trẻ trâu. Nhưng không, anh chỉ ấn cô vào lòng, ôm một lúc lâu mới bỏ ra.
Anh không hỏi vì sao cô một mình trốn vào cái thế giới nhỏ này.
Anh không hề nói gì nhưng cả hai đều hiểu.
Về nhà, Tô Mạch nhận được quà sinh nhật của mình.
Một chiếc túi Hermes màu cam.
Tô Mạch cầm nó soi soi gương, quay đầu lại nói: “Giám đốc Trâu lắm tiền thật.”
Trâu Tinh Thần: “Thích không?”
Tô Mạch cười: “Tất nhiên là thích.”
Cái thích của hiện giờ và trước đây không giống nhau. Hồi đó cô thích vì căn bệnh hư vinh còn giờ chỉ đơn thuần là thích.
Không có liên quan nhiều lắm với thương hiệu và giá trị của nó.
Tô Mạch chuyển đồ từ túi cũ sang túi mới, định mai dùng luôn.
Hội Triệu Thù đều chủ động ở lại tăng ca. Cả đám hồi hộp theo dõi số liệu lượt tải về và bình luận, kịp thời xử lý phản hồi từ bên dịch vụ khách hàng.
Trâu Tinh Thần đang định xuống dưới tầng thì nghe thấy Chu Bắc la lên một tiếng trong phòng khách.
“Ôi đệt.”
Tô Mạch và Trâu Tinh Thần liếc nhìn nhau, cùng đi xuống.
Tô Mạch vừa đi vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Bắc cau mày: “Khu bình luận trên trang chính thức và ở appstore đột nhiên xuất hiện một loạt bình luận xấu, tốc độ tăng lượt tải về đang chậm lại.”
“Những nơi khác trên mạng cũng bắt đầu xuất hiện bình luận xấu.”
Trâu Tinh Thần mở laptop lên xem một lượt.
“Cái game rác rưởi gì thế này, đơ chết đi được, một sao là tối đa.”
“Trải nghiệm người dùng kém, tốn thời gian của tôi.”
“Game tệ nhất từng chơi, không cái nào tệ bằng.”
“Game ghẻ nhất lịch sử.”
…
Chu Bắc quẳng chuột: “Chắc là người của Khoa kỹ Bắc Đồ làm, thật không biết xấu hổ.”
Quả thực, “Phiêu miểu chi lộ” mà ngã thì kẻ có lợi nhất chính là đối thủ cạnh tranh của nó, Khoa kỹ Bắc Đồ.
Tô Mạch lấy điện thoại ra: “Để em gọi cho Cố Bắc Đồ.”
Trâu Tinh Thần nhìn màn hình: “Không phải cậu ta.”
Triệu Thù hỏi: “Làm gì còn có thể là ai khác nữa. Mọi người có đặc tội với ai không?”
Tô Mạch nghĩ ngợi: “Tiêu Như?” Gần đây cô mới kiện tụng với Tiêu Như, chắc chắn đối phương hận cô tới chết.
Cô nghĩ rồi lại nói: “Giờ bản thân cô ta còn không tự lo nổi cho mình, làm gì có tiền có sức mà đối phó tôi.”
Chu Bắc xoay ghế xoay qua, làn váy nhè nhẹ bay: “Theo tôi thì vẫn là Khoa kỹ Bắc Đồ làm.”
“Hay để tôi tra thử xem đối thủ cạnh tranh của Khoa kỹ Tinh Thần còn nhà nào nữa.”
Trâu Tinh Thần để máy tính xuống sô pha, đứng dậy đi ra ban công.
Bọn Triệu Thù vẫn tiếp tục thương thảo đối sách.
Tô Mạch đi ra ban công, đóng cửa lại, đứng đằng sau Trâu Tinh Thần.
Cô nghĩ là anh ra đây hút thuốc, không ngờ anh lại chỉ vào cảnh đêm của thành phố Tây Quỳnh và nói với cô: “Nhìn thấy ngôi sao ở đằng chân trời đó không?”
Tô Mạch lắc đầu: “Không.”
Trâu Tinh Thần giữ gáy cô, xoa xoa: “Nhìn cho kỹ.”
Tô Mạch cẩn thận nhìn lại: “Thấy rồi, sáng quá, em còn tưởng là đèn.”
Ở phương xa, nơi có những ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng tỏa sáng, có một ngôi sao treo trên nóc một tòa nhà, xung quanh không có một ngôi sao nào khác, nổi bật giữa màn đêm.
Thậm chí còn sáng hơn cả đèn từ những ngôi nhà cao tầng kia.
Trâu Tinh Thần ngắm nhìn ngôi sao đó: “Biết sao nó sáng vậy không?”
Tô Mạch lắc đầu: “Không biết.”
Trâu Tinh Thần mỉm cười: “Vì trời đêm ở đó tối.”
Trời đêm càng tối, nó càng sáng hơn.
Đứng ngoài ban công vẫn còn nghe thấy giọng Chu Bắc kêu gào: “Game ghẻ nhất lịch sử?! Đứa ghẻ lở không biết xấu hổ nào nói đấy, ông đây phải xẻo thịt hắn.”
Triệu Thù so ra bình tĩnh hơn một chút, còn có tinh thần thắng lợi tự huyễn kiểu AQ: “Tốt xấu gì cũng có một chữ “nhất”.”
*AQ: Xem truyện AQ chính truyện và phân tích nhân vật A Q để hiểu rõ hơn.
Tô Mạch nghiền ngẫm lời Trâu Tinh Thần nói, đêm càng tối nó càng sáng, cô không hiểu ý của anh cho lắm, thật là triết học uyên thâm.
Cho tới khi Trâu Tinh Thần kéo mở cửa ra ban công, nói với Mễ Việt: “Chuẩn bị một bài viết lấy chủ đề là “Vì sao nó bị người chơi bầu chọn là game ghẻ nhất lịch sử”.”
Mễ Việt đứng bật dậy, kích động phản đối: “Chúng ta không có ghẻ!”
Trâu Tinh Thần cạn lời nhìn anh ta một cái: “Ông ngồi xuống đi.”
Anh di di đầu ngón tay, mở một bài viết đăng trên weibo: “Tất cả lại xem đi.”
Bài viết này là từ một tài khoản của một đơn vị văn hóa giải trí công phê bình văn hóa fandom hiện nay khống chế các bình luận, thuê mua bình luận, anti. Mặc dù không chỉ đích danh nhắm tới người nổi tiếng hay công ty nào nhưng nội dung thể hiện rất rõ ràng. Nó đang nói lên phương hướng điều tiết kiểm soát của nhà nước với các đơn vị thuộc ngành giải trí.
Bình thường Trâu Tinh Thần có thói quen xem tin tức, là một người nhạy cảm với tin tức và chính sách. Dùng lời của chính anh để nói thì đấy là làm theo chính sách của nhà nước không bao giờ sai.
Trâu Tinh Thần: “Đối thủ đã đưa cho một con dao, chúng ta không cần phải lãng phí ý tốt của họ, mượn luôn con dao này để phá vòng vây đi.”
Anh dựa vào tay vịn của sô pha, giọng đều đều, ngay cả chút nhịp điệu cũng không có nhưng nghe vào tai lại nặng tựa ngàn cân, nặng tới mức có thể đè chết một đám tiểu nhân.
Tô Mạch nhìn người đàn ông ở trước mắt, anh luôn luôn tự tin, giống như thể không có chuyện gì làm khó được anh. Dù khó giải tới đâu, vào tay anh cũng đều có thể khởi sắc.
Vương Tử Hoài nói nhỏ: “Lão đại, bọn anti này không phải là chính anh thuê đấy chứ?”
“Vừa rồi tôi còn mới hỏi thăm tổ tông mười tám đời của kẻ bẩn thỉu đứng sau màn.”
Mọi người đổ dồn mắt vào nhìn Trâu Tinh Thần.
Tự đưa mình vào chỗ chết sau đó sống lại, thủ đoạn tàn nhẫn cỡ này khá giống việc boss dám làm.
Chỉ có Tô Mạch là phủ quyết lời Vương Tử Hoài không chút do dự.
Trâu Tinh Thần: “Không phải tôi.”
Cô biết anh vẫn luôn giữ tấm lòng son của bản thân với sự nghiệp, chưa bao giờ thay đổi.
Tô Mạch nhất thời có cảm giác người đàn ông của mình lại đẹp trai thêm một tầm cao mới.
Trâu Tinh Thần ngước nhìn Tô Mạch: “Thu bớt ánh mắt háo sắc của em lại một chút.”
Anh cầm laptop để trên sô pha đi lên tầng, quay đầu lại nói: “Tan làm cả đi.”
Lại dừng lại nói với Mễ Việt: “Ông đừng viết bài đó nữa.”
Anh muốn đích thân viết.
Chờ Trâu Tinh Thần vào phòng.
Tô Mạch và hội Triệu Thù, Chu Bắc mới bắt đầu sôi nổi thảo luận kẻ nấp sau màn rốt cuộc là ai.
Tô Mạch nghĩ ngợi một hồi: “Tôi thấy không thể là tại tôi được, dạo này tôi rất nghiêm chỉnh, không chọc phải chuyện gì, ngoài chuyện của Tiêu Như ra.”
Triệu Thù đi qua đi lại trước máy tính một hồi rồi đứng lại: “Tôi đã điều tra ID của đám anti này rồi, đều là các tài khoản VIP đã nuôi nhiều năm, làm giả rất giống người dùng thật, rất chuyên nghiệp, kéo theo phí thuê cũng phải rất cao. Nếu không phải đối phương cực kỳ hận, không màng tán gia bại sản cũng phải đánh bại chúng ta thì là do có quá nhiều tiền.”
Vương Tử Hoài hồi tưởng: “Bạn gái cũ của tôi vừa có nhiều tiền lại vừa hận tôi, liệu có phải là cô ấy không?”
“Dạo trước cô ấy còn hay trách tôi suốt ngày ngồi viết code làm game, không ở bên cô ấy.”
Chu Bắc nhìn Vương Tử Hoài một cái: “Được rồi, biết bạn gái cũ của ông vừa nhiều tiền lại vừa yêu ông, quấn quýt lấy ông rồi.”
Mễ Việt: “Hay là Trịnh Kinh Kinh nhà đối diện, cô ấy có tiền, lại thích lão đại của chúng ta mà không được đáp lại, vì yêu sinh hận…”
Triệu Thù ngẫm nghĩ một chốc: “Không phải cô ấy đâu. Cô ấy từng hợp tác với chúng ta. Phá game này cũng không tốt đẹp gì cho nghiệp làm streamer của cô ấy.”
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy là do người của Khoa kỹ Bắc Đồ làm.”
Tô Mạch: “Còn một khả năng nữa là, phải chăng có công ty game nào đó nhìn trúng tiềm lực của “Phiêu miểu chi lộ”, muốn thu mua chúng ta nhưng lại sợ chúng ta không chịu bán hoặc là sợ giá cao nên mới dùng chiêu bẩn này đánh sập chúng ta trước rồi mua lại với giá thấp.”
Triệu Thù vỗ bàn: “Tiểu Mạt Lị thật là thông minh!”
Trâu Tinh Thần vừa khéo ra khỏi phòng rót nước uống, quát Triệu Thù một câu: “Muốn chết à.”
Triệu Thù nhặt chìa khóa và điện thoại chạy biến, vừa chạy vừa ngoái đầu lại: “Tạm biệt Tiểu Mạt Lị.”
Chờ mọi người về hết, Tô Mạch qua gõ cửa phòng anh rồi đi vào.
Trâu Tinh Thần đang viết bài. Tô Mạch ngồi đối diện với anh, không nói câu nào, im lặng nhìn anh.
Được một lúc, Trâu Tinh Thần duỗi lưng, ngước lên nhìn Tô Mạch: “Em mệt thì đi ngủ trước đi.”
Tô Mạch chống má nhìn anh: “Em không buồn ngủ, chờ anh.”
Trâu Tinh Thần liếc xem giờ: “Em đi tắm trước đi, em tắm xong chắc là anh cũng xong đấy.”
Tô Mạch về đi tắm. Tắm rửa sạch sẽ đi ra chưa thấy Trâu Tinh Thần nên lại sang phòng anh.
Anh vẫn đang ngồi ở tư thế cũ, một tay đặt trên bàn phím, tay kia sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ.
Tô Mạch đi tới, ngồi lên bàn, cúi xuống nhìn anh: “Gặp chuyện gì khó à?”
Trâu Tinh Thần lùi ghế ra sau, vỗ vỗ đùi mình: “Qua đây ngồi.”
Tô Mạch ngồi xuống, ôm cổ anh, cọ cọ chóp mũi lên má anh: “Hay là đi ngủ trước.”
Cô vừa tắm xong, tới gần một cái anh liền ngửi thấy hương hoa mạt lị thoang thoảng. Tóc cô chưa sấy khô hẳn, buông xõa cọ vào tai anh. Ngứa.
Anh hôn hôn cô, bế cô đứng dậy, để cô lên mặt bàn, đè xuống.
Cô nằm trên bàn, vung chân trần đá đá anh: “Anh đi tắm đi đã.”
Anh kéo cổ áo sơ mi, nói nhỏ: “Em mặc thế này không phải là sang để quyến rũ ông đây à?”
Tô Mạch mặc chiếc váy ngủ mới, váy dây màu đỏ rượu, tôn nước da trắng ngần, gấu váy chỉ dài vừa che mông.
“Ai quyến rũ anh, bớt tự mình đa tình đi.”
“Bên trong em không mặc gì hết.”
…