Xe dừng trước cổng biệt thự Hắc gia, Hắc Bạch Lam mở cửa bước xuống xe, anh đưa chìa khóa cho hai tên vệ sĩ rồi đi vào nhà.
- "Thiếu gia, cậu về rồi". Quản gia thấy anh thì cúi đầu chào hỏi.
Anh đi xuống bếp, mọi người đang ở bàn ăn đợi anh.
- "Tiểu Lam, con về rồi sao? Mau ngồi xuống đây đi, cả nhà đang đợi con đó". Mẹ kế thấy anh liền mỉm cười nói.
Ánh mắt anh quét qua người Trịnh Kiều Ân, cô thay đổi rồi, không còn là người con gái ngây thơ năm đó anh gặp, giờ đây cô trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng.
- "Mau ngồi xuống đi". Bố anh nhắc lại.
Anh cười lạnh rồi kéo ghế ngồi xuống, người giúp việc rót rượu ra bốn chiếc ly, bố anh nâng ly rượu của mình lên rồi nói.
- "Chúng ta cùng nâng ly cho bữa cơm gia đình đông đủ tất cả mọi người, Tiểu Ân nơi đất khách quê người mấy năm mới trở lại, giờ đã trở thành một người xinh đẹp giỏi giang".
Trịnh Kiều Ân mỉm cười e thẹn:"Bác nói quá lời rồi, cháu vẫn như xưa, không có gì thay đổi cả".
Giọng nói cô nghe nhẹ nhàng, như thể rất dễ tan vỡ.
Ba người cùng nâng ly lên, riêng anh vẫn ngồi yên. Ông Hắc thấy vậy liền cau mày.
- "Thái độ gì vậy? Lâu lắm rồi con bé mới trở về, đừng để không khí vui vẻ này vì con mà bị phá đi".
Hắc Bạch Lam nói với quản gia:"Đổi cho tôi ly nước lọc, lát tôi còn phải lái xe".
- "Hắc gia ta thiếu gì tài xế, con lo chuyện gì?". Ông Hắc tức giận nói.
Mẹ kế thấy như vậy liền nói:"Ông đừng tức giận, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe, tôi thấy Tiểu Lam nói cũng đúng, quản gia, đổi cho thiếu gia ly nước lọc".
- "Vâng".
Nước lọc được mang ra, anh nâng ly của mình lên rồi cụm ly với họ.
Bữa cơm trôi qua yên tĩnh, bầu không khí ngột ngạt khó chịu. Lúc này ông Hắc lên tiếng.
- "Sắp tới Tô Duệ sẽ về nước, ta nghĩ trong năm nay hai đứa hãy tổ chức lễ kết hôn đi".
Ba người ngồi trên bàn ăn đơ người lại, Tô Duệ là vị hôn thê của anh.
Anh biết bố anh vẫn lo lắng anh và Trịnh Kiều Ân vẫn còn tình cảm nên quyết định nhanh như vậy để tránh đêm dài lắm mộng.
Mẹ kế âm mưu chiếm đoạt gia tài Hắc gia nên nghe như vậy tất nhiên sẽ không vui, riêng Trịnh Kiều Ân, cô còn yêu anh nên không muốn anh lấy người phụ nữ khác.
Anh cười lạnh:"Tôi không thiếu phụ nữ, không cần ông phải kiếm giúp về để tôi thỏa mãn".
Trịnh Kiều Ân nhìn anh, anh thay đổi rồi, năm xưa là cô có lỗi với anh nên khiến anh thay đổi vậy sao?
Những năm trước, mẹ cô theo dõi gia cảnh nhà anh rồi bắt cô tiếp cận anh, cô theo kế hoạch gặp anh như ngẫu nhiên, mỗi ngày gặp nhau nói chuyện anh càng thích cô hơn, còn cô cũng dần nảy sinh tình cảm với anh.
Nhưng mẹ cô trong khi đó cũng tiếp cận bố anh nên mới để họ đến kết cục này, cô còn nhớ năm đó khi anh phát hiện sự thật đã đau khổ và căm hận cô đến thế nào.
- "Mày...mày tưởng con bé đó giống như những người phụ nữ rẻ tiền ngoài đường sao? Tô Duệ là con của một tập đoàn lớn, lấy nó rồi công ty ta sẽ phát triển hơn".
Hắc Bạch Lam nói:"Ông thiếu tiền sao? Vậy cứ liên hệ với kế toán bên tôi, muốn bao nhiêu tôi cho ông bấy nhiêu".
Anh đứng dậy:"Còn nữa, ông đừng chê những người phụ nữ ngoài đường rẻ tiền, vì họ không rẻ tiền bằng vợ của ông đâu. Đúng không mẹ kế?".
Mặt bà ta xanh lại, ông Hắc tức giận đập bàn. Anh quay người bước ra khỏi biệt thự, Trịnh Kiều Ân nhìn ông Hắc rồi nhìn mẹ cô, cô đứng dậy chạy theo anh ra ngoài.
- "Lam, anh đợi em một lát". Trịnh Kiều Ân gọi anh.
Hắc Bạch Lam đứng lại chờ cô, hai người đối diện nhau, bầu không khí bỗng chốc im lặng như tờ, anh mở lời trước.
- "Cuộc sống em vẫn ổn chứ?".
Trịnh Kiều Ân cắn môi:"Vâng, anh dạo này thế nào".
- "Rất ổn, lấn này về đã kiếm được người nào mới chưa? Có cần anh giới thiệu cho không?".
Nơi khóe mắt cô vương một giọt lệ, dưới anh đèn đường, anh thấy cô thật yếu ớt, nhỏ bé. Anh cau mày.
- "Lam, em biết anh vẫn còn giận em chuyện đó, nhưng em phải nói bao nhiêu lần rằng em yêu anh là sự thật đây?".