Lâm Mạn Ninh tức giận véo mạnh vào hông anh. Cái tên quá đáng, mù quáng này.
Hắc Bạch Lam cố nhịn đau, miệng vẫn nhai hết số ớt cô gắp, tâm tình anh có chút vui, vật nhỏ này là đang ghen sao?
Ăn tối xong, Lâm Mạn Ninh một mạch đi lên phòng, bàn ăn chỉ còn lại Hắc Bạch Lam và Trịnh Kiều Ân.
Cô ta giơ tay muốn gắp miếng rau nhưng vì cánh tay bị bỏng nên có chút bất tiện.
Hắc Bạch Lam thấy vậy liền gắp giúp cô rồi nói:"Để lát nữa anh gọi người đưa em về, phụ nữ về khuya đi taxi cẩn thận gặp nguy hiểm".
- "Anh không đưa em về sao?". Trịnh Kiều Ân thất vọng hỏi.
Hắc Bạch Lam nói:"Tiểu Ninh tính tình trẻ con, hay ghen, anh không muốn cô ấy đau lòng".
- "Anh sợ cô ấy đau lòng mà không sợ em cũng buồn, cũng tổn thương sao?".
Hắc Bạch Lam thở dài:"Kiều Ân, em đừng cố chấp như vậy".
Nói rồi anh buông đũa xuống đi lên thư phòng, Trịnh Kiều Ân đứng dậy liền lên phòng của Tiểu Ninh.
"Cạch" Cô ta mở cánh cửa ra, Lâm Mạn Ninh đang đọc sách tưởng anh vào liền nói.
- "Sao hả? Không ở dưới với người đẹp của chú sao? Tôi nói rồi, tối nay chú đi chỗ khác mà ngủ".
Họ ngủ chung sao? Hai tay cô ta nắm chặt lại, ánh mắt đầy phẫn hận, nhưng cố gắng nén lại.
- "Tiểu Ninh, là chị đây. Em đang làm gì vậy?".
Lâm Mạn Ninh quay lại nhìn cô ta, ánh mắt đầy chán ghét rồi quay đi chỗ khác.
- "Bà chị không cần diễn nữa đâu, Hắc biến thái không có ở đây".
Trịnh Kiều Ân nói tiếp:"Tiểu Ninh, em nói gì mà kì gì? Chị không giống em nghĩ đâu".
Lâm Mạn Ninh bước xuống giường:"Chị có quan hệ thế nào với tên Hắc biến thái đó".
- "Chị là bạn gái cũ của anh ấy". Trịnh Kiều Ân nhỏ nhẹ nói.
Lâm Mạn Ninh nhún vai:"Tên Hắc biến thái đó có rất nhiều bạn gái cũ, chị bên cạnh anh ấy bao lâu?".
Trịnh Kiều Ân mỉm cười:"Chị là bạn gái đầu tiên của anh ấy".
Thân người cô khẽ cứng lại, mối tình đầu khó trách Hắc Bạch Lam lại mù quáng đến thế. Cô bĩu môi.
- "Tình đầu ghê gớm lắm sao? Thế chị có biết kĩ thuật và kích thước của Hắc biến thái như thế nào không?".
Trịnh Kiều Ân nắm chặt tay lại, mỉm cười:"Bọn chị yêu nhau thật lòng, không lấy chuyện thể xác làm đầu như những người khác".
Lâm Mạn Ninh bĩu môi:"Hèn gì chị bị hắn ta đá sớm".
- "Em...."
Lâm Mạn Ninh hất cằm:"Em cái gì mà em".
Lâm Mạn Ninh nói tiếp:"Giả tạo, tôi ghét nhất những người như chị".
Nói rồi cô đi qua người Trịnh Kiều Ân đi xuống nhà, Trịnh Kiều Ân nắm lấy cổ tay cô.
- "Đứng lại, nói cho rõ mọi chuyện đã".
Lâm Mạn Ninh vung tay:"Tôi không có gì để nói với chị".
Lâm Mạn Ninh đi đến đầu cầu thang nhưng vẫn bị Trịnh Kiều Ân bám lấy.
- "Buông ra". Lâm Mạn Ninh nói rồi hất tay cô ta, bước xuống dưới.
Vì lực mạnh khiến cho Trịnh Kiều Ân mất đà, lăn từ đầu cầu thang xuống dưới.
- A...."
Lâm Mạn Ninh ngạc nhiên nhìn cô ta, cô không ngờ lực mình mạnh đến thế, khiến cho cô ta...
- "Có chuyện gì vậy?". Hắc Bạch Lam lúc này đi ra ngoài, anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Trịnh Kiều Ân đang yếu ớt nằm dưới sàn, trên trán dính đầy máu, hơi thở yếu ớt. Lâm Mạn Ninh đứng trên đó nhìn cô ta.
Nơi lồng ngực anh như bị siết lại, anh quát.
- "Lâm Mạn Ninh, em làm gì vậy?".
Lâm Mạn Ninh quay lại nhìn anh, cô giải thích.
- "Không phải....tôi không có ý....là chị ta, chị ta cứ bám lấy tôi...."
Hắc Bạch Lam đẩy cô sang một bên, chạy xuống cầu thang.
- "Kiều Ân".
Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, Hắc Bạch Lam ngẩng đầu lên nhìn cô.
- "Có phải trước giờ tôi quá cưng chiều em? Kiều Ân làm gì mà em đối với cô ấy như vậy".
Anh bế cô ta lên, Lâm Mạn Ninh lúc này mới định thần lại, cô bước xuống cầu thang.
- "Cưng chiều tôi? Hắc Bạch Lam, chú mù quáng quá mức, chuyện này rõ ràng không phải tôi cố ý, chú lại đi tin chị ta".
Hắc Bạch Lam nói:"Tôi chưa bao giờ mù quáng, tôi chỉ tin vào những điều mắt mình chứng kiến".
Lâm Mạn Ninh cười lạnh:"Được, phải, chị ta là do tôi đẩy ngã đấy, nhưng không phải vì chú đâu. Là vì tôi cảm thấy trướng mắt. Lâm Mạn Ninh tôi chưa làm bất kì chuyện gì vì ai."
Nói rồi cô bước qua anh, rời khỏi biệt thự.
Hắc Bạch Lam nhìn theo cô, muốn lên tiếng gọi cô thì cổ áo bị Trịnh Kiều Ân nắm lấy.
- "Lam..."
Anh cau mày, không chút do dự đưa cô ra xe đến bệnh viện.