"Rầm" Cánh cửa phòng bị một lực mạnh đá văng ra, Hắc Bạch Lam thân người bao phủ toàn khí lạnh đi vào trong.
Cảnh tượng trên giường khiến tim anh thắt lại, gân trán giật đùng đùng, thương xót vì cô đang bị hai tên kia khi dễ, tức giận vì họ dám đụng vào cô. Trịnh Kiều Ân không ngờ được anh lại tìm được đến đây, theo kế hoạch đáng lí ra giờ này anh phải ở cùng Chu Diệu Mẫn.
- "Lam..." Cô ta ngập ngừng nói.
Hắc Bạch Lam rút cây súng ra chỉa vào người đnà ông trên giường:"Cút xuống."
Hai tên thấy anh cầm súng liền sợ hãi, phía dưới liền mềm oặt lại, vội vã bước xuống giường giơ gai tay lên:"Xin anh...xin ngài tha cho chúng tôi."
- "Trịnh Kiều Ân, cô gan lắm."
Trịnh Kiều Ân hoảng hốt nói:"Lam...anh đừng như vậy.."
Lúc này năm tên thuộc hạ của anh chạy vào, trên tay đều cầm theo súng ngắn. Hắc Bạch Lam lạnh lùng nói.
- "Bắt hết lũ đê tiện này lại."
Ba tên vệ sĩ kia rút cây dao nhỏ trong người mình ra lao về người của anh, ba tên ở lại đánh nhau, còn hai tên bắt lấy hai người đàn ông kia.
Trịnh Kiều Ân lo sợ đứng lùi về phía sau, ánh mắt hoảng loạng, vậy là mọi thứ đều đổ xuống sông, xuống biển.
Hắc Bạch Lam cởi chiếc áo khoác vest của mình ra đắp lên người cô:"Mạn Ninh, em không sao chứ?"
Anh cởi trói cho cô, Lâm Mạn Ninh lúc này đã hoàn toàn bị ngấm thuốc, cô bám lấy cánh tay anh.
-"A..nóng quá...ưm.."
Hắc Bạch Lam cúi người bế thốc cô lên.
Ba tên vệ sĩ kia đã bị hạ gục, chết tại chỗ, hai người đàn ông rốt rít cầu xin tha mạng. Hắc Bạch Lam nhìn Trịnh Kiều Ân, cô ta hoảng sợ nói.
- "Lam...anh hãy nghe em giải thích đã, là Chu Diệu Mẫn dụ dỗ em...anh nghe em nói.."
Hắc Bạch Lam nhìn hai người đàn ông kia:"Hai người muốn sống tiếp sao?"
- "Vâng, xin ngài tha cho chúng tôi, là con đàn bà đó thuê chúng tôi đến.."
Hắc Bạch Lam lạnh lùng nói:"Tôi sẽ cho hai người một cơ hội nhưng với một điều kiện".
- "Cảm ơn ngài, ngài cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ làm."
Hắc Bạch Lam nhìn Trịnh Kiều Ân:"Hai người ai làm nhục được cô ta trước, người đó sẽ được giữ lại."
Hai tên nghe xong liền đứng dậy lao về phía Trịnh Kiều Ân, cô ta hoảng sợ xua tay:"Đừng..không được..đến đây...đi ra...a.."
- "Lam, anh không thể đối xử với em như vậy...a...bỏ ra...hức...Lam.."
Trịnh Kiều Ân tuyệt vọng nói.
Thuộc hạ của anh đi ra ngoài khóa cửa phòng lại, Hắc Bạch Lam nói:"Hai người ở lại canh chừng, khi nào xong xử lí hết bọn họ."
- "Vâng." Hai tên nói rồi lạnh lùng đứng ở cửa.
Hắc Bạch Lam bế Lâm Mjan Ninh rời đi cùng ba tên thuộc hạ còn lại, biệt thự chỉ còn lại tiếng la hét tuyệt vọng của phụ nữ và tiếng vải bị xé. Trịnh Kiều Ân, có trách thì trách cô dám đụng đến Mạn Ninh.
Anh bế cô ngồi vào ghế sau của xe, một tên thuộc hạ ngì vào lái xe đưa anh và cô trở lại thành phố.
Lâm Mạn Ninh sờ vào ngực anh:"A...khát nước..ư.."
- "Nóng quá...ưm.." Tay cô nắm lấy tay anh đặt lên ngực mình. Hắc Bạch Lam nhìn lên chiếc kính ở trên.
Tên thuộc hạ biết điều liền cúi đầu xuống, tập trung lái xe.
Tay anh khẽ xoa nắn ngực cô, điều này dường như chưa đủ, cô mạnh bạo kéo tay anh di chuyển xuống phía dưới đã sớm ẩm ướt của mình:"Ưm..nóng quá..a...ư.."
Xe dừng lại trước cổng biệt thự, Hắc Bạch Lam bé cô vào trong, ba thuộc hạ đi vào đứng trước cửa.
Anh bế cô lên phòng ngủ rồi đặt cô xuống giường, bàn tay cô ôm chặt lấy cổ anh:"Ưm...khó chịu qúa...ư.."
Anh thở dài nhưng anh mắt đầy gian tà, xem ra cô chính là người hủy bỏ điều kiện trước, không phải là anh đâu, vì cô đang ôm lấy anh, chủ động áp sát vào người anh.
Hắc Bạch Lam nào bỏ qua cơ hội này, anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn đầy mạnh bạo, càn quét hết vị ngọt trong miệng cô, dây dưa cùng lưỡi cô mãi không rời.
- "Ưm...ưm.."
Bàn tay anh cởi hết quần áo của cô ra, khẽ xoa nắn ngực cô.
- "Ưm..a...a." Lâm Mạn Ninh cố ưỡn cao người hơn, tay bấu chặt vào drap giường.
Anh di chuyển xuống cổ cô, cắn nhẹ lên ngực cô, để lại những dấu vết hồng hồng đầy ám muội. Bàn tay anh di chuyển dần xuống phía dưới xoa xoa phần bụng trắng ngần của cô.
Bàn tay mạnh bạo của Lâm Mạn Ninh đặt nhẹ lên tiểu đệ cương cứng của anh, cách một lớp vải cô có thể cảm nhận được sự ấm nóng và căng cứng của nó.
- "Ưm.."
- "Hự"
Tiếng rên rỉ của cả hai đồng thời vang lên.
Hắc Bạch Lam hôn dần xuống bụng cô, lưỡi khẽ lướt qua giốn cô.
- "Ưm...a.."
Anh khẽ tách cân cô ra rồi cúi đầu xuống hôn lên hoa huy*t hồng hào ấm nóng đó.
- "Ưm...thoải mái quá...ư.." Lâm Mạn Ninh khẽ cắn môi.
Mật ngọt trong hoa huy*t tiết ra ngày càng nhiều hơn, lưỡi anh càn quét nơi tưu mật của cô một cách bá đạo đầy chiếm hữu, đến khi hoa huy*t co thắt lại, nơi hồng hào nhô ra giật liên hồi anh mới dừng lại.
Một dòng chất lỏng màu trong suốt tiết ra, Lâm Mạn Ninh ôm chặt lấy đầu anh.
Anh ngồi dậy cởi quần áo của mình ra rồi đặt tiểu đệ trước cửa mình cô. Lâm Mạn Ninh chủ động quấn lấy hong anh, đón nhận vật nam tính của anh.
- "Ưm..a..nhẹ..ư..."
Anh nhịp nhàng ra vào bên rong cô:"Bảo bối, rên to một chút, tôi muốn nghe."
- "Ưm...a...chậm...chậm lại...ư...chết mất...a...a"
- "Ư...thoải mái quá...a..ư.."
Nguyên một đêm Lâm Mạn Ninh bám lấy anh không buông, ngay cả người có sức lực như anh cũng phải đầu hàng nhận thua, khong ngờ xuân dược lại mạnh đến vậy.
Ngoài cửa sổ những tia nắng mặt trời của ngày mới chiếu vào căn phòng của họ, anh mới được cô buông tha, cả hai mệt mỏi ngủ thiếp đi.