Hoắc Thuyến lật quyển sách ra đọc vài dòng, Lâm Mạn Ninh để mặc anh tiếp tục học bài, Hoắc Thuyến mỉm cười nhìn cô.
- "Tiểu Ninh càng lớn càng xinh đẹp nhỉ?"
Lâm Mạn Ninh nhún vai:"Giờ anh mới biết chuyện đó sao?"
Hoắc Thuyến mỉm cười, lúc này ngoài cửa sổ có tiếng lạch cạch, một ít gió lùa vào, một bóng đen lướt qua rồi dừng trước mặt Hoắc Thuyến. Hắc Bạch Lam cau mày nhìn hắn ta, cũng may Lâm Mạn Ninh cũng không gần hắn ta lắm.
Lâm Mạn Ninh thấy anh liền mỉm cười, mới gặp hồi trưa mà đã có chút nhớ, giờ được gặp lại anh cô cảm thấy có chút vui mừng.
- "Ai cho anh vào đây như vậy? Đây là phòng của Mạn Ninh." Hoắc Thuyến đứng dậy, cau mày nói.
Hắc Bạch Lam nhìn ánh ta bằng ánh mắt nửa viên đạn:"Tại sao cậu lại ở đây? Đây là phòng của cô ấy."
- "Anh nửa đêm nửa hôm trèo tường vào phòng cô ấy là có ý gì, muốn làm gì cô ấy,. Tôi nói anh biết, đừng hòng làm như vậy." Hoắc Thuyến nói.
Hắc Bạch Lam cười lạnh:"Anh nửa đêm nửa hôm ở trong phòng cô ấy là muốn làm gì?"
Vì cửa phòng không đóng, cha mẹ Lâm đứng bên ngoài nghe tiếng ồn ào liền đẩy cửa đi vào, mẹ Lâm ngạc nhiên nhìn Hắc Bạch Lam.
- "Tiểu Lam, âyza, sao con lại ở đây?"
Hoắc Thuyến nói:"Cô chú Lâm, tên này vừa rồi trèo tường vào phòng của Mạn Ninh, cháu nghĩ hắn có ý đồ bất chính."
Cha Lâm cau mày, uy nghiêm nói:"Hoang đường, sao lại để xảy ra chuyện này. Tiểu Thuyến, để cháu chê cười rồi, cháu cứ về trước đi, chuyện này để cô chú xử lí, ngày khác hẳng đến."
Mẹ Lâm thấy vậy liền nói:"Phải, Lâm Mạn Ninh, con không chịu khóa cửa là có ý đồ phải không, hai đứa hôm nay ta phải cho một trận, còn người này, đừng ỷ là người quen mà có thể tùy tiện vào phòng Tiểu Ninh như thế."
Hắc Bạch Lam và Lâm Mạn Ninh khó hiểu nhìn họ, thường ngày họ đâu có phản ứng như vậy.
Hoắc Thuyến nhìn Lâm Mạn Ninh:"Cô chú chỉ cần xử lí người này, Mạn Ninh không làm gì sai cả.."
- "Được, ta biết rồi, cháu cứ về đi, hôm nay chuyện này ta sẽ xử lí ổn thỏa."
Hoắc Thuyến nhìn họ một lượt rồi mở cửa đi ra ngoài, khi tiếng bước chân anh khuất dần, cha mẹ Lâm liền tươi cười.
- "Tiểu Lam, lần sau muốn lên gặp Tiểu Ninh thì cứ vào nhà đường đường chính chính đã, làm gì mà phải leo cửa sổ thế, lỡ như bị thương rồi làm ăn kiểu gì?" Mẹ Lâm nói.
Lâm Mạn Ninh nhìn anh, Hắc Bạch Lam lúc này mới hít thở bình thường được, giờ anh mới biết hai vị tiền bối này thật nguy hiểm.
Cha Lâm nói:"Vừa rồi hù dọa hai đứa rồi, thôi hai đứa cứ tiếp tục nói chuyện đi nhé, ta đi đây."
Hai ông bà hí hửng đi ra ngoài, còn không quên khóa cửa lại cho họ. Lâm Mạn Ninh cau có.
- "Chỉ là học bài thôi cũng không yên."
Hắc Bạch Lam mỉm cười:"Bảo bối, học đến đâu rồi?"
- "Nếu chú không vào làm kéo dài thời gian thì lúc giờ tôi cũng đã học được thêm một ít rồi."
Hắc Bạch Lam đen mặt:"Em ở cùng phòng với hắn ta mới không học bài được, giờ còn trách anh sao? Phạt."
Nói rồi anh bế thốc cô quăng lên giường. Lâm Mạn Ninh bất ngờ tiếp nệm rồi tưng lên tưng xuống, cô cau có.
- "Cái tên biến thái này, làm gì thế hả? Không thấy tôi đang học bài sao?"
Hắc Bạch Lam nới lỏng chiếc cravat của mình:"Anh sẽ học giúp em, giờ thì ngoan ngoãn một chút."
- "Chú dám đụng vào tôi sao?" Lâm Mạn Ninh lớn tiếng quát.
Hắc Bạch Lam leo lên giường nằm đè lên cô:"Bảo bối, đừng nháo nữa, để tôi yêu em, đây là do em ở cùng Hoắc Thuyến, phải phạt."
- "Phạt cái quái..ưm.." Lâm Mạn Ninh muốn nói thì bị anh chặn lại, môi anh ngăn lại đôi môi cô, lưỡi từ từ đi vào trong khoang miệng tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương của cô.
- "Ưm..ưm.." Lâm Mạn Ninh tức giận véo mạnh vào hông anh.
Hắc Bạch Lam cau mày nhưng môi vẫn không chịu rời ra, tay anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình. Lâm Mạn Ninh cau mày, nụ hôn của anh càng lúc càng sâu hơn.
Bàn tay anh bắt đầu phạm thượng, mò mẫm vào trong áo cô, đi đến nơi bầu ngực phập phồng kia mà xoa nắn.
- "A..ưm.." Lâm Mạn Ninh rên rỉ qua kẻ răng, môi anh vẫn chặn ở môi cô, hôn đến khi hơi thở của cả hai loạn nhịp, anh mới buông cô ra.
- "Ưm..ư.."
Anh hôn xuống cổ cô, cắn nhẹ, cố tình để lại những vết hồng hồng đầy ám muội, còn đọng lại một chút nước bọt trông thật kích tình.
Hai tay anh luân phiên xoa nắn ngực cô một cách điêu luyện. Lâm Mạn Ninh dần dà thuận theo anh, hai má khẽ ửng hồng, hơi thở gấp gáp.
Anh cởi chiếc áo ngủ của cô ra, tiếp theo đến chiếc bra màu hồng thật đáng yêu. Lâm Mạn Ninh đưa tay cởi từng chiếc cúc áo của anh.
Cánh môi mỏng của anh mút nhẹ đầu ngực đỏ ửng đã sớm dựng đứng đầy mời gọi của cô, Lâm Mạn Ninh bị kích thích, cả người cương cứng lại, khẽ run lên.
- "A..ưm.."
Phía dưới của anh đã căng cứng, cạ lên đùi non của cô, Lâm Mạn Ninh không kìm được rên rỉ.
- "A..ư...ư.."
Hai tay anh vòng xuống dưới bóp nhẹ mông cô, Lâm Mạn Ninh sờ nhẹ lên vòm ngực anh, ngón tay khẽ quét qua đầu ngực đỏ thẫm của anh.
Hắc Bạch Lam thở nặng nề, chỉ một hành động nhỏ của cô cũng đủ khiến anh không thể chịu được. Quần áo của cả hai lần lượt bị quăng xuống sàn nhà.
Ngón tay thon dài của anh tìm đến huyệt động mà trêu đùa, nước nhờn đã tiết ra, anh đưa một ngón tay vào nhịp nhàng trêu đùa.
- "A...đừng...a..ưm...a...a..a.." Lâm Mạn Ninh ưỡn người lên, phía dưới co thắt hút chặt lấy ngón tay anh.
Hắc Bạch Lam thở hắt rồi đưa tiểu đệ của mình vào trong cô, anh lật người cô lại, ra vào nhịp nhàng từ phía sau.
- "A...ư...nhẹ...nhẹ thôi...a...a" Lâm Mạn Ninh rên rỉ không ngừng.
Hắc Bạch Lam nắm lấy tay cô ra sau rồi vòng tay kia xoa bóp ngực cô, bên dưới tăng tốc độ ra vào như vũ bão.
Chiếc giường tạo nên những tiếng động lạ thường, cũng may phòng cách âm tốt nếu không đã bị phát hiện rồi.