Lâm Mạn Nnh vẫy một chiếc taxi rồi mở cửa ngồi vào, cô đọc địa chỉ công ty anh rồi dựa người vào ghế.
Chưa bao giờ cô thấy mệt mỏi như vậy, mười bảy năm cô sống trong tình yêu thương của bố mẹ, mọi việc của cô đều được họ đồng ý chấp nhận, chưa bao giờ đụng phải sự ngăn cản, lần đầu tiên cô cảm thấy như mình rơi vào hố sâu vạn trượng.
Yêu Hắc Bạch Lam, liệu có phải là lựa chọn đúng đắn của cuộc đời cô. Bố anh nói đúng, cô rõ ràng thấy phía trước là bức tường nhưng vẫn lao đầu vào, cô thấy mình thật bất lực trước tình cảnh bây giờ.
- "Cô bé, đến nơi rồi." Bác tài xế kéo cô trở về thực tại. Cô nhớ ra tiền mình đã đưa cho bố anh hết rồi, liền lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Trong phòng họp, Hắc Bạch Lam đang ngồi nghe ý kiến, hàng lông mày cau lại, mấy người ở đó sợ đến mức câm nín.
"Tít...tít...tít..." Lúc này điện thoại của anh reo lên.
Thường thì trong lúc họp anh sẽ không bao giờ nghe điện thoại, đang định đưa tay tắt nguồn thì thấy hiển thị là cô, anh liền giơ tay ý bảo yên lặng.
- "Em đang ở dưới công ty của anh." Lâm Mạn Ninh ái ngại nhìn bác tài xế.
Hắc Bạch Lam mỉm cười:"Vậy em lên đây."
- "Nhưng em quên đem theo tiền.."
Hắc Bạch Lam đứng dậy:"Anh hiểu rồi, em đứng đợi anh, anh xuống ngay." Nói rồi anh cúp máy.
- "Hắc tổng, cuộc họp vẫn chưa kết thúc." Thư kí Lê nhắc nhở.
Hắc Bạch Lam nói:"Cô tiếp tục đi, còn nữa, ý kiến ngu ngốc vừa rồi bỏ ngay cho tôi, tôi cần những cái đầu óc sáng suốt hơn."
Nói rồi anh mở cửa đi ra ngoài, những người ngồi đó đến thở cũng không dám thở mạnh.
Hắc Bạch Lam đi xuống công ty....
Anh nhìn thấy hình dáng nhỏ bé của cô đứng bên đường, bên cạnh là chiếc taxi, ánh nắng vàng chói chiếu lên thân người cô lấp lánh, đẹp tựa búp bê. Anh mỉm cười ôn nhu đi về phía cô.
Lâm Mạn Ninh nhìn anh, từ phía xa, sự thu hút trên người anh lại càng tăng hơn. Hai mắt cô sáng lấp lánh, miệng nở nụ cười tươi rói.
Lúc này có một chiếc xe đi với tốc độ nhanh về phía anh, chiếc xe điên cuồng bấm còi nhưng không có dấu hiệu dừng lại.
"Bíp...bíp..bíp.."
Lâm Mạn Ninh mở to mắt ra:"Lam....cẩn thận..."
Chiếc xe lao về phía anh, Lâm Mạn Ninh không suy nghĩ thêm điều gì nữa, cô vội bước đến ông lấy anh. Hắc Bạch Lam cau mày lôi cô né sáng một bên, hai người lăn vài vòng ở đường rồi dừng lại.
- "Đồ ngốc này, em không thấy nguy hiểm sao?" Anh tức giận trách móc.
Lâm Mạn Ninh nhìn về phía chiếc xe, người lái xe đó thò đầu ra ngoài nhìn cô, đây rõ ràng là hắn cô ý.
Cô bỗng thấy hoảng hốt, nhớ lại lời nhắc nhở của bố anh vừa rồi, âm dương cách biệt, người cô run lên bần bật.
- "Được rồi, không cần sợ nữa, chúng ta an toàn rồi." Anh cứ nghĩ là cô sợ nên vội vàng an ủi.
Hắc Bạch Lam đỡ cô dậy, anh lấy chiếc ví da của mình đưa cho bác tài xế một tờ tiền:"Tiền của ông, không cần đưa lại tiền thừa, xin lỗi vì đã để ông chờ lâu."
- "Không sao, cảm ơn tiên sinh, tôi thấy cậu và cô đây nên đi kiểm tra qua." Người tài xế nói.
Hắc Bạch Lam gật đầu:"Tôi biết rồi."
Anh đỡ Lâm Mạn Ninh cả người cứng đơ lên:"Em không sao chứ? Vào tầng hầm lấy xe để anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra."
Lâm Mạn Ninh lắc đầu, lắp bắp nói:"Em...em không sao đâu. Chỉ cần kiểm tra cho anh là được rồi."
- "Anh cũng không sao. Vậy chúng ta lên phòng nhé!."
Lâm Mạn Ninh vào đến phòng vẫn còn thấy cả người lạnh buốt, bên tai vẫn vẳng vẳng câu nói của bố anh.
Hắc Bạch Lam lấy một chiếc áo sơ mi cho cô:"Em vào trong tắm rửa rồi thay tạm đi, để anh sai người mua bộ khác đến cho em, dơ cả rồi."
Thời gian anh ở công ty không ít nên ở phòng nghỉ của anh đều đầy đủ quần áo và vật dụng cần thiết, Lâm Mạn Ninh cầm lấy cái áo.
- "Anh cũng thay quần áo đi."
Hắc Bạch Lam gật đầu:"Được rồi, mau vào đi."
Lâm Mạn Ninh tắm rửa sơ qua, cô mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh rồi ra ngoài, chiếc áo vừa vặn che đi cặp mông trong trịa của cô, bên trong ngay cả đồ lót cũng không có...
Hắc Bạch Lam lúc này đã thay quần áo và ngồi vào bàn làm việc.
- "Sao vậy? Đến đây với anh." Anh ngẩng đầu lên, đặt bút xuống, nhìn cô.
Lâm Mạn Ninh đi về phía anh, khi khoảng cách hai người họ gần nhau, anh liền bất ngờ kéo cô ngồi lên đùi mình. Lâm Mạn Ninh hoảng sợ ôm lấy cổ anh.
- "Sao hả? Đến tìm anh có việc gì?" Anh véo nhẹ má cô, cưng chiều hỏi.
Lâm Mạn Ninh hít thở sâu, cô chỉ là thấy nhớ vòng tay của anh nên đến tìm anh, cô hậm hực nói:"Phải có việc thì em mới đến tìm anh được sao?"
- "Không có, em đến lúc nào cũng được."
Lâm Mạn Ninh hỏi:"Như vậy có làm phiền anh không?"
Hắc Bạch Lam gật đầu:"Phiền chứ, nhưng mà sự phiền phức hạnh phúc này anh rất chào đón."
Lâm Mạn Ninh mỉm cười, Hắc Bạch Lam nhìn cô, gương mặt vì vừa tắm nước nóng bị đỏ ửng lên khiến cô đẹp đến động lòng. Anh nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cô, lưỡi đi vào bên trong sục sạo tìm lưỡi cô.
Lâm Mạn Ninh khẽ mở miệng ta cho anh dễ dàng đi vào, nụ hôn nhẹ nhàng đầy ướt át vô tình khơi dậy dục vọng trong người anh. Bàn tay anh cởi hai chiếc cúc áo đầu tiên của cô, bầu ngực trắng, căng tròn hiện ra, anh khẽ nuốt nước bọt rồi vùi đầu vào ngực cô như một đứa trẻ.
Mắt cô ngấn lệ, thở gấp gáp, đầu hơi ngửa ra sau, cả thân người mềm nhũn, hoàn toàn phải dựa vào bàn tay anh dang nâng đỡ phía sau lưng mình.
- "Ưm...Lam..."
Ánh mắt anh càng sẫm lại, lúc này ngoài cửa thư kí Lê không biết chuyện gì nên gõ cửa: "Cốc...cốc..."
Lâm Mạn Ninh hoảng hốt đẩy anh ra, mặt anh trong chốc lát đen sì sì, đây là miếng mồi ngon nhưng lại bị phá đám đây mà!