Hắc Bạch Lam cau mày, chỉnh lại trang phục trên người cô rồi nói:"Vào đi.".
Lâm Mạn Ninh liền đứng dậy khỏi người anh rồi đi vào phòng nghỉ. Với bộ dạng này của cô để người khác thấy được chắc cô sẽ cắn lưỡi mất.
Thư kí Lê đi vào nói:"Hắc tổng, cuộc họp kết thúc rồi, đây là những ý kiến chọn lọc nhất, tôi đã ghi lại, anh xem qua rồi kí giúp tôi."
- "Cũng biết lựa thời gian quá nhỉ?" Anh nhìn thư kí Lê, khó chịu hỏi, rõ ràng dục vọng trong người bị Lâm Mạn Ninh khơi dậy vẫn chưa dập tắt.
Thư kí Lê mỉm cười:"Hắc tổng, giác quan thứ sáu lần này của tôi sai nên mới làm phiền anh. Thành thật xin lõi."
Hắc Bạch Lam khó chịu mở văn kiện ra, đọc lướt qua rồi lật sang trang, ánh mắt anh dò qua vài lần rồi đặt bút xuống kí, nét chữ đầy uy nghiêm, như rồng bay phượng múa trên giấy.
Thư kí Lê cầm lấy rồi đi ra ngoài, Hắc Bạch Lam đứng dậy mở cửa đi vào phòng nghỉ, Lâm Mạn Ninh đang đứng bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngát ngoài kia.
- "Có gì mà chăm chú thế?" Anh ôm lấy hông cô, mũi khẽ chạm xuống đỉnh đầu cô để ngửi mùi tóc.
Lâm Mạn Ninh mỉm cười:"Bỗng thấy ở bên cạnh anh bầu trời trở nên đẹp vô cùng."
Hắc Bạch Lam bật cười:"Giờ mới biết sao?"
- "Ưm.." Lâm Mạn Ninh nhỏ giọng nói:"Chỉ mới hai tháng, nhận ra được điều gì chứ?"
Hắc Bạch Lam xoay người cô lại, nắm lấy bả vai cô:"Sao vậy? Không tin tưởng vào tình cảm của chúng ta sao?"
- "Em không biết." Lâm Mạn Ninh cúi thấp đầu, nói.
Hắc Bạch Lam áp đầu cô vào tim mình:"Anh cũng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ nghiêm túc đến như thế, nhưng từ khi yêu em thì đã khác, anh nên làm gì để em cảm thấy tin tưởng hơn?".
Lâm Mạn Ninh đẩy anh ra:"Em cũng chưa bao giờ nghĩ anh sẽ sến như thế, em phải gì để anh bớt đi đây." Cô cố thoát ra suy nghĩ đó, nghe anh nói như vậy, cô thấy rất buồn.
Lời của bố anh như tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu cô, nếu cô rời xa anh, anh sẽ an toàn, cô sẽ có cuộc sống mới, không lo sợ thấp thỏm vì bố anh sẽ đến tìm gặp...
Nhưng, trái tim cô hoàn toàn đã thuộc về anh, bố anh nói đúng, chỉ mới quen nhau hai tháng mà đã muốn nghĩ đến chuyện kết hôn, lại còn chuyện...
Anh cũng chưa từng cầu hôn co, chỉ nói xuông như vậy, cô thật sự không có lòng tin.
- "Em ăn trưa chưa?" Anh hỏi.
Lâm Mạn Ninh lắc đầu:"Vừa rồi em đi mua sắm cùng mẹ, chợt thấy nhớ anh nên đến, vẫn chưa kịp ăn gì."
- "Vậy anh đưa em đi ăn nhé!."
Lâm Mạn Ninh cau mày:"Có ảnh hưởng đến công vệc của anh không?"
- "Anh cũng chưa ăn, ăn một mình rất chán, có em ở đây thấy tốt biết mấy."
Lâm Mạn Ninh gật đầu, Hắc Bạch Lam gọi điện đến trung tâm thời trang chuyển đến một bộ váy cho cô rồi anh lái xe đưa cô đi ăn.
- "Hai phần bít-tết, một phần tôm hùm, tráng miệng là socola." Anh nhìn vào menu rồi nói.
Người phục vụ gật đầu:"Vâng, ngài vui lòng đợi một lát ạ."
Anh gật đầu, đưa lại menu cho phục vụ rồi nhìn Lâm Mạn Ninh đang thất thần, anh nắm lấy tay cô:"Sao vậy?"
Lâm Mạn Ninh giật mình:"Biết kết quả thi rồi, em đứng đầu toàn trường, đang nghĩ xem nên đòi anh Tiểu Thuyến quà gì." Lâm Mạn Ninh cố nói ngược đi.
Hắc Bạch Lam thở dài, mặt đã đen sì sì, anh nói:"Muốn anh ghen chết phải không? Còn cố qua lại với tên đó nữa."
- "Anh quản được sao, em xem anh ấy như anh trai mình mà." Cô lườm anh, nói.
Hắc Bạch Lam nghiêm mặt:"Thế em không đòi quà anh sao?"
- "Không đòi, anh giúp em nên cần gì đòi anh chứ?"
Hắc Bạch Lam cười:"Tuần sau anh đi công tác, sẵn tiện đi du lịch vài luôn đi." Anh nói với cô.
Lâm Mạn Ninh mỉm cười, hiện tại tâm trạng cô cũng không tốt, chi bằng đi du lịch cùng anh vài hôm rồi trở về đối mặt với mọi chuyện, đến đâu hay đến đó.
Cô ngày xưa đâu có như vậy, thật là...
Lâm Mạn Ninh thở dài, khi yêu, người ta sẽ thay đổi hoàn toàn, quả không sai. Hắc Bạch Lam gõ lên trán cô.
- "Sao hả? Muốn đi cùng anh, hay là đi cùng Tiểu Thuyến của em?"
Lâm Mạn Ninh xoa xoa đầu:"Em cũng định thế."
- Em dám..." Hắc Bạch Lam đen mặt hỏi.
Ăn trưa xong, Hắc Bạch Lam lái xe đưa cô về Lâm gia rồi đến công ty tiếp tục làm việc.
Hắc gia, ông Hắc ngồi ở phòng khách đánh cờ cùng ông Tô, hai người vốn là bạn bè thân thiết nên mọi hành động đều thoải mái, tự nhiên.
- "Tiểu Lam có vẻ không thích con bé lắm." Ông Tô dò xét hỏi, bệnh tình của con gái ông ngày càng có chuyển biến xấu, nếu không lấy được Hắc Bạch Lam, e rằng, không còn gì cứu chữa nổi.
Ông Hắc thở dài:"Vốn là đợi con bé chữa bệnh xong mới tổ chức hôn lễ, mà bây giờ đã chữa xong rồi vẫn chưa thể cho nó một đáp án, thật thấy có lỗi."
Ông Hắc vốn không hề biết chuyện Tô Duệ có bệnh khác trong người, nếu biết ông sẽ không bao giờ để anh lấy một người phụ nữ không bình thường về nhà, cho dù đó là con gái của bạn ông.
Nhưng giờ ông chỉ biết rằng Tô Duệ là một cô gái đẹp người đẹp nết, lại còn giỏi giang, cô có bằng đại học kinh tế quốc gia, những chuyện thương trường này cô chắc chắn sẽ giúp được anh rất nhiều.
Ông Hắc nói tiếp:"Tiểu Lam chỉ là nhất thời ham chơi, tôi là bố, tất nhiên hiểu được tính nó, ông cứ yên tâm, hôn lễ vẫn sẽ diễn ra đúng vào tháng sau. Tô Duệ xem ra sắp tới không còn là con gái của mình ông nữa rồi."
Ông Tô cười sảng khoái:"Gì chứ? Tôi rất mong chuyện đó, để con gái lớn trong nhà cứ như quả bom nổ chậm vậy."
Ông Hắc cười.
Hắc thị, Hắc Bạch Lam từ lúc trở lại công ty phải vùi đầu vào công việc chất đống này, bận đến mức không ngẩng lên được.
"Tít...tít..tít.." Lúc này điện thoại của anh reo lên.
- "Có chuyện gì vậy?" Là thuộc hạ gọi cho anh.
Bên kia trả lời:"Lão nhị, Trịnh Kiều Ân mang thai rồi."
Anh cau mày:"Sức khỏe cô ấy thế nào?"
- "Vẫn bình thường, chỉ là từ lúc mang thai thì có chút yếu hơn."
Hắc Bạch Lam nói:"Mời bác sĩ đến chăm sóc cô ấy, cô ấy vẫn cần dùng trong việc quan trọng, đừng để xảy ra chuyện gì.."
- "Còn đứa bé..." Anh ngập ngừng, nếu lúc đó cô không rắc tâm hại Mạn Ninh thì giờ đâu có bị như vậy.
Anh nói tiếp:"Chăm sóc hai mẹ con cô ấy thật tốt."
Bên kia kính cẩn nói:"Vâng, tôi biết rồi."