Tú Ảnh là lần đầu trải qua cảm giác này, hoàn toàn bị động một cách mơ hồ. Các đầu ngón tay không ngừng run lên vì các dây thần kinh dọc cơ thể từng đợt giật nảy sau mỗi lần chạm của Dạ Trì. Hắn khéo léo mò mẫm mọi điểm nhạy cảm, để Tú Ảnh thử qua cái cảm giác lạ, ánh mắt cũng thâm tình mà nhìn ngắm nữ nhân. Lồng ngực Tú Ảnh căng lên, từng đợt thở gấp đầu môi run rẩy, ngón tay Viên Dạ Trì thon dài bên dưới mê man viên trân tr*u hồng, ấn nhẹ rồi lân la vuốt ve hai bên vách th*t, cả cơ thể sớm đã nhũn ra không có sức kháng cự. Hắn trầm mặc khen ngợi:
- Tú Ảnh... Đúng là còn "tem"
Cô ù ù hai bên tai, tiếp tục phải chịu sự trêu đùa trên cơ thể mà bản thân không phản kháng lại, cô không hề có kinh nghiệm từ chuyện này, để phó mặc Viên Dạ Trì như kẻ dẫn dắt.
Viên Dạ Trì ngửng dậy, bắt đầu giải thoát cho gậy lớn, hắn cạ cạ đầu hu**t để cảm nhận lỗ nhỏ, sau cùng nhắc nhở:
- Khuyên em, nên thả lỏng không sẽ đau
Nói rồi hắn từ tốn tiến vào, đưa được một nửa là đến giới hạn của Tú Ảnh, bên dưới cảm nhận được vật nam tính đang lấp đầy, cũng đau nhẹ:
- Dạ Trì...đau
Hắn tuy không thoải mái nhưng không ép nhiều, gật gù rồi chỉ từ tốn đưa đẩy, khuôn mặt áp hẳn vào khe rảnh giữa hai bánh bao lớn, có mùi thơm nhè nhẹ của cô luôn cuốn hút hắn. Hai đỉnh hoa đào đỏ sẫm sớm bị lực tay hắn se mạnh kích thích đến căng cứng, ấm nóng.
Trong màn đem tĩnh mịch của thành phố, chút âm thanh ái muội vang lên như một bản nhạc nhẹ nhàng, cả hai sớm đã mệt nhoài nhưng dường như Viên Dạ Trì hắn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại. Càng làm lại càng muốn thêm, luận động hồi đầu, sò hu**t nữ nhân đã quen với sự xuất hiện của gậy lớn, d*ch tiết ra kèm chất lỏng đỏ thẫm thoang thoảng mùi sắt. Viên Dạ Trì giờ không còn nhân nhượng như lúc đầu, từng đợt thúc dần sâu và tốc độ nhanh, mồ hôi hắn chảy rủ xuống bụng phẳng lì của Tú Ảnh. Hai mắt cô nhắm nghiền, có lúc chịu kích thích mà khẽ rên nhỏ, không phản kháng
Sáng hôm sau...
Tú Ảnh lục đục tỉnh trước, khẽ cựa mình thì cũng thấy bị ôm chặt trong vòng tay của Viên Dạ Trì. Vòng tay hắn rắn rỏi bao chặt quanh người cô, chỉ có cách đánh thức mới thoát ra được. Cô mạnh mẽ đấm một lực vào bên bả vai hắn, gọi:
- Dậy đi
Dạ Trì hắn còn đương ngái ngủ, tay cũng nới lỏng ra. Trên giường còn chiếc áo somi của Viên Dạ Trì, cô lấy ra mặc tạm lên người, bỗng điện thoại phía đầu giường kêu lên, là của cô. Tú Ảnh vội chồm lên bắt máy:
- Mẹ ạ. Mẹ gọi con sáng sớm có chuyện gì thế?
Cô bật loa ngoài để đó, tiếp tục cài cúc, bà Võ nói:
- Hôm nay cuối tuần, mẹ và ba lên lịch đi chơi với hội bạn
Tú Ảnh bất ngờ hỏi:
- Vậy sao? Ba mẹ không báo trước với con, mọi người đi đâu thế?
Bà Võ hào hứng kể:
- Đi biển, tầm 3-4 ngày sau mới về. Thật ra là bà Minh trúng tour du lịch nên rủ ba mẹ đi cùng
Hai người vẫn nói chuyện bình thường bỗng Viên Dạ Trì ngồi bên giường không rảnh rỗi, nói lớn:
- Mau lại đây nào cục cưng
Tú Ảnh giật bắn mình, khuôn mặt cắt không còn giọt máu, chồm lên bịt miệng Viên Dạ Trì lại. Tay cầm điện thoại, tiếng bà Võ ngờ nghệch bên đầu dây:
- Tú Ảnh, con đang ở với ai đấy?
Cô đảo mắt một hồi, rồi biện lí do:
- Con đang ngoài đường, có ai vừa gọi bạn bè gì đó mà lẫn vào máy con thôi mẹ. Chiều tối con gọi lại mẹ sau nhé
Bà Võ ậm ừ:
- Ừ, đi đường cẩn thận nhé
Ngay tức khắc Tú Ảnh dập máy, ánh mắt cô căng ra nhìn chằm chằm vào vẻ cà rỡn của Viên Dạ Trì, gằn hỏi:
- Anh bệnh à? Đừng phá thối nhau như thế
Đáp lai sự "uy hiếp" của Tú Ảnh, Viên Dạ Trì đầy đểu cáng đáp:
- Vâng, thưa cô giáo
Hai tay hắn vòng ra sau vỗ mạnh vào cặp đào tròn, người cô đang nằm chồm hỗm trên cơ thể hắn. Tú Ảnh giận đỏ mặt, ghen ghét đi vào phòng tắm
Mấy hôm sau
Dạo này trên Đại học bắt đầu chốt danh sách giảng viên, giáo sư Châu cũng căn dặn cô nhiều điều, Tú Ảnh từ sáng đến chiều đều ở trên giảng đường, tối muộn mới về nhà. Dựa trên báo cáo khảo sát của sinh viên, Tú Ảnh được họ đánh giá là dạy học rất hay, phương pháp dạy mới và hầu như ai cũng hào hứng đến tiết, đây sẽ là một lợi thế lớn cho Tú Ảnh. Giáo sư Châu khen ngợi:
- Tốt lắm, không chỉ dựa vào bản khảo sát mà trong các tiết giảng viên, trưởng khoa dự giờ chuyên môn, họ đều đánh giá cao em đấy, Tú Ảnh
Cô nghe vậy trong lòng vui sướng, khẽ nói:
- Cảm ơn giáo sư Châu. Cũng nhờ có cô dìu dắt em.
Bàn chuyện một lúc rồi ra về, Viên Dạ Trì từ hôm đó không làm khó cô nữa, Tú Ảnh cũng nói rõ là thời gian này đang tập trung cho việc trên giảng đường, thành ra Viên Dạ Trì cũng không gọi điện làm phiền. Cô nhẩm tính trong đầu, khoảng 2 tuần hơn, cô và hắn chưa gặp nhau lại, gọi điện đúng 3 cuộc. Mỗi lần đều là hắn chủ ý gọi tới, hỏi han chuyện phiếm
Vừa ngần ngơ nghĩ ngợi, ra tới xe thì thấy một bên bánh đã xẹp kép lốp, Tú Ảnh vội chạy lại, cô đập tay lên trán, lẩm bẩm:
- Chết tiệt