Trời đã xẩm tối, xung quanh trường cũng vắng người, Tú Ảnh bất lực nhìn điện thoại rồi ấn gọi tới số Viên Dạ Trì. Lần này người nghe máy không phải hắn mà là Chu Toàn:
- Cô Võ, có chuyện gì không? Chủ tịch đang có công việc
Tú Ảnh ngập ngừng:
- À, không biết anh Toàn có thể nhờ ai bên đó qua đón tôi với được không? Xe tôi mới xịt lốp
Chu Toàn đáp ngay:
- Được, cô Võ ở trường đợi khoảng 10 phút nhé
Tú Ảnh dập máy, đi lại xung quanh nhìn xe, lốp bị xịt như này chắc do đỗ ở đây hồi trưa rồi xì hơi dần, nếu đi trên đường mà nổ lốp chắc còn dễ gặp tai nạn
Đang ngẩn ngơ thì Thế Bác bước tới, anh là một giảng viên trẻ, là đàn anh của cô, hỏi:
- Tú Ảnh, em chưa về sao?
Cô quay ra, chỉ chiếc xe giải thích:
- À, xe em mới xịt lốp nên đang gọi bạn tới đón
Thế Bác nhìn một lượt, hỏi:
- Trong cốp em không có lốp dự phòng sao?
Tú Ảnh đáp:
- Không ạ, thường thì em thay lốp xe theo chu kì nên không chuẩn bị, bất ngờ lần này lốp lại xịt hơi trước
Thế rồi trong thời gian đợi chờ sẩm tối, Thế Bác đứng đó nói chuyện với cô, ngoài công việc trên giảng đường thì cũng chia sẻ về cuộc sống của riêng nhau, Thế Bác nhẹ nhàng, rất tinh tế, có những cách gây hài riêng
Lúc sau chiếc xe ô tô của Viên Dạ Trì chầm chậm tới gần, Tú Ảnh bỗng thu khuôn mặt tươi cười lại, Thế Bác thấy lạ cũng hỏi:
- Tú Ảnh, xe của bạn em à?
Cô gật đầu, đáp nhẹ:
- Vâng
Viên Dạ Trì hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt hằm hè nhìn thẳng vào Thế Bác, cô nhận thấy hắn lại đang tức giận chuyện gì rồi, nhanh chào tạm biệt Thế Bác. Tú Ảnh đi lại ngồi lên xe, cẩn thận cài dây an toàn, ánh mắt Viên Dạ Trì vẫn vậy, chằm chằm nhìn Thế Bác, anh cũng ái ngại, có thể thấy vẻ không nghênh đón của đối phương, từ tốn đi lại gần bên xe, cúi xuống nói:
- Tú Ảnh, về cẩn thận nhé. Đến nhà gọi điện cho anh
Cô toan định đáp lại bỗng bị Viên Dạ Trì giật người quay đầu lại, hắn giữ chặt đầu cô, điên cuồng hôn sâu hút hết khí thở, tay đưa lên bấm kéo cửa kính. Tú Ảnh bị động kèm cả sợ hãi, cố ẩn hắn ra vì Thế Bác đang ngay ngoài cửa. Thế Bác trông thấy thế thì chèn tay vào cửa kính đang kéo lên, hét lớn:
- Này anh kia, hành động của anh là gì vậy hả?
Viên Dạ Trì dứt khoát buông môi cô ra, chân nhấn mạnh ga phóng đi, tay Thế Bác còn lúi húi bám vào cửa nên khi xe bất ngờ di chuyển thì anh với theo ngã nhào. Tú Ảnh thất kinh quay đầu nhìn lại, mới mấy giây thôi chiếc xe của Viên Dạ Trì lái đã khuất xa chỗ Thế Bác. Cô hốt hoảng:
- Anh điên sao? Dừng xe lại
Viên Dạ Trì không quan tâm tới lời cô nói, chân ga nhấn mạnh phóng đi. Tú Ảnh nén giận, cố ngoái nhìn về sau xem Thế Bác ra sao, bóng anh nhỏ nhỏ hình như mới ngã nhẹ, đã đứng dậy, Tú Ảnh sốt sắng:
- Viên Dạ Trì, anh không nghe gì à? Mau dừng xe
Hắn vẫn im lặng không đáp, rẽ mạnh ra đường lớn, lúc này điện thoại cô vang lên, là Thế Bác gọi tới, mới cất máy giọng anh đã cuống cuồng:
- Tú Ảnh, em đang gặp nguy hiểm phải không? Bình tĩnh, anh sẽ báo cảnh sát ngay
Tú Ảnh căng mặt lên, nén hơi giữ bình tĩnh:
- Thế Bác, em vẫn ổn
Anh vẫn lo lắng, hỏi han:
- Hắn ta là ai? Sao lại bất ngỡ cưỡng hôn em như thế? Thật sự không phải người tốt
Bên thái dương của Viên Dạ Trì bỗng nổi gân chạy dọc, con mắt hắn hằm hè nhìn đường lớn, Tú Ảnh khẽ liếc mắt nhìn qua rồi thở một hơi dài, đáp:
- Anh hiểu lầm rồi, Thế Bác. Đó là...người yêu em
Thế Bác vẫn không thôi sự hoài nghi:
- Người yêu? Có thật không? Thật sự anh không...
Tú Ảnh ngắt lời:
- Thật mà, em đã hẹn người yêu đón. Và lúc nãy chỉ là anh ấy bất ngờ hôn vì nhớ em thôi, chứ không phải cưỡng ép gì
Thế Bác tạm an tâm, nhỏ nhẹ:
- Được rồi. Em về nghỉ, mai nhớ lịch hẹn với các trưởng khoa
Xong xuôi, cô tắt máy. Không gian trong xe bỗng trở nên tĩnh mịch, Tú Ảnh nén giận, nói lại lần nữa:
- Dạ Trì, rốt cuộc là anh lại nổi đóa chuyện gì?
Hắn chỉ cười khẩy, hoàn toàn không đáp lại. Tú Ảnh quay ra nhìn hắn, ánh mắt ngoan cường, nói lớn:
- Viên Dạ Trì, dừng xe
Tiếng cô hét lớn, như tất cả sự tức giận đều tuôn ra. Hắn bất ngờ phanh gấp, như một cách trêu ngươi. Cô bị động ngã nhào về phía trước, Viên Dạ Trì từ nãy đã chở cô đến đoạn đường nào không biết. Các cửa kính oto kéo lên thêm một lớp kính đen, bên trong nhìn ra ngoài được còn bên ngoài chỉ thấy một màu đen. Tú Ảnh ngờ vực:
- Anh?
Dạ Trì không nói gì, trực tiếp kéo mạnh cô ngồi lên đùi mình, động tác nhanh gọn cởi bỏ chiếc áo măng tô trên người cô ra, mình cũng cởi bỏ vest, sơ mi. Chiếc áo phông đen của Tú Ảnh hắn cũng lột mạnh ra, vứt sang ghế. Cô ngờ ngợ ra hành động này, vội kháng cự:
- Viên Dạ Trì... Không được, không thể ở đây
Hắn ngang ngược:
- Tôi muốn ở đâu em phải chịu ở đó
Viên Dạ Trì cứ thế vừa giữ chặt cô, vừa lột sạch đồ trên cơ thể cô ra. Ở tư thế này hắn thấy rõ và vẫn gũi với khuôn mặt cô hơn, hai bên đùi non bị căng mạnh ra, gậy lớn dựng thẳng, không dạo đầu, một phát thúc ép gậy lớn đâm sâu vào tư m*t của Tú Ảnh. Cô mới trải qua quan hệ một lần, đây mới lần hai, kinh nghiệm không có, sự điều khiển bản thân ra sao cũng không, phó mặc cho hắn. Cơn đau đớn như xé dọc bụng truyền lên, Tú Ảnh hét lên:
- Agg..Dạ Trì
Lồng ngực cô thở mạnh, từng đợt hơi nặng nhọc, hai bên tay bấu vào vai hắn đến chảy máu, hai môi cô cắn bặm lại nén đau. Bên dưới Viên Dạ Trì vẫn không dừng sự tra tấn lại, hắn thoải mái đâm mạnh, thỏa mãn con thú ham muốn và cơn giận dữ trong hắn, hoàn toàn mặc kệ cảm xúc của cô bây giờ như nào. Hai tay Viên Dạ Trì bấu vào eo cô đến đỏ bầm, khẽ gằn lên:
- Chịu ngoan ngoãn chút sẽ không đau
Chịu như nào? Tú Ảnh hoàn toàn không biết, Viên Dạ Trì cứ việc thỏa mãn mình mà đâu có chỉ cô? Thả lỏng, cô đang cố thả lỏng nhưng mỗi lần đâm hắn lại th*c sâu tận cùng, tư m*t chưa được kích thích nên hai bên vách xót tấy lên đón từng đợt thâm nhập. Thực sự rất đau