Tại sao cô phải sợ như vậy? Căng thẳng dù bản thân đang dành chiến thắng ư? Tất cả là vì Viên Dạ Trì, tính cách hắn lại thay đổi, qua đôi mắt đỏ ngầu vừa rồi, Tú Ảnh đã nhận ra được điều không hay. Trong hội trường hỗn loạn tiếng reo hò, ban tổ chức đi tới cầm theo cúp giải. Tú Ảnh hít một hơi sâu, đành nghĩ kế đối phó hắn sau
Cả hôm đó ngoài tổ chức hội thao ra thì chiều tối là dạ tiệc của sinh viên. Tú Ảnh lại tất bật sau hậu trường, đảm bảo mọi việc đều diễn ra suôn sẻ. Cô len lén nhìn ra ngoài, từ nãy tới giờ, khách mời hay các giảng viên đều tập đủ cả, còn Viên Dạ Trì, chưa thấy hắn xuất hiện. Nhân vật quan trọng như hắn thì đặc biệt phải có mặt trong buổi tiệc này, Tú Ảnh nóng ruột, chạy đi dò xem xung quanh. Qua chỗ hiệu trưởng lại vô tình nghe được:
- Ngài Viên không dự buổi dạ tiệc tối nay sao ạ?
Chu Toàn nghiêm nghị:
- Vâng, ngài ấy gặp chút vấn đề về sức khỏe nên đang muốn nghỉ ngơi. Rất xin lỗi Đoàn trường về điều này
Vị Hiệu trưởng thoải mái đáp:
- À không sao, dù gì đây cũng là buổi tiệc cho sinh viên trường là chủ yếu, ngài Viên có lẽ đã bận rộn nên cũng cần nghỉ ngơi chút
Chu Toàn cười nhẹ, sau cùng nói thẳng:
- À, ngài Viên có yêu cầu muốn bàn lại với ngài về việc góp vốn đầu tư cho trường, sẽ có chút thay đổi ở đây
Vị hiệu trưởng kia nóng ruột, hỏi:
- À được, bất cứ khi nào ngài Viên hẹn tôi sẽ có mặt
Tú Ảnh nghe vậy xong liền chạy đi nhanh, hắn không tới tiệc chắc đang giận không muốn nhìn mặt cô. Còn chuyện xem lại vốn đầu tư, bàn lại chuyện này dĩ nhiên có thể hắn sẽ gây khó dễ, gián tiếp tác động lên Tú Ảnh. Trường đang có những suất học bổng cho sinh viên, nếu hắn rút vốn sẽ phải huy động quỹ trường, đi tìm nhà đầu tư mới, xin cấp của bộ,...dù bằng cách nào cũng gây chậm trễ cho việc học sinh viên và uy tín trường. Tú Ảnh dựa vào tường, thở dài một hơi đập tay lên trán, song cúi xuống nhìn điện thoại, từ sáng tới giờ đã gọi hay nhắn tin cho Viên Dạ Trì, hắn nhất định không hồi đáp. Xem ra chút nữa phải làm nột chuyến qua phòng
8 rưỡi hơn...
Các sinh viên giảng viên đã dùng xong bữa, bây giờ bắt đầu đang khiêu vụ nhẹ nhàng trên đại sảnh. Tú Ảnh phía bên trong hậu trường check lại kĩ càng vài thứ, xong quay ra nhờ đồng nghiệp quản lí việc còn lại, mình viện cớ mệt về nghỉ sớm
Cô chạy nhanh ra ngoài đại sảnh, từ đây về khách sạn khoảng 10 phút. Bên đường, xe của Viên Dạ Trì đã đỗ ở đó, Chu Toàn kéo cửa kính xuống nhìn cô rồi thẳng thừng đạp xe đi. Tú Ảnh cười khẩy, trò hèn mọn này đúng chỉ Dạ Trì hắn muốn áp lên bản thân cô, muốn cô tới dỗ dành nhận lỗi lầm, nhưng phải là cầu cạnh xin xỏ hắn mới chịu. Tú Ảnh nhanh bắt tạm một chiếc xe trở về khách sạn.
Tới nơi, cô chạy ra thang máy thì quản lí khách sạn kêu đang bảo trì, Viên Dạ Trì ở tầng 17, gần áp chót. Tú Ảnh đi ra chất vấn:
- Thang máy lại bảo trì đúng lúc này à? Thế các anh có nhốt khách trong phòng để tiện cho việc sửa chữa không?
Người quản lí né tránh:
- Chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành xong sớm, mong quý khách bớt giận
Tú Ảnh khoanh tay, hất hàm:
- Ừ, nếu hỏng thật thì sửa, nhưng vẫn đi được mà bịt lại cố ý muốn tôi phải leo bộ, thì quá là hèn mọn
Nói rồi cô thẳng thừng bước lên cầu thang, phía người quản lí sớm căng thẳng, anh ta đang đeo thiết bị nghe lén của Dạ Trì đưa cho, toàn bộ cuộc hội thoại hắn đều nghe được. Bên môi lại nhếch lên cười khẩy, vẻ mặt hào hứng rồi thoải mái giãn cơ thể. Hắn đang trên tầng 20, bể bơi lớn một mình hắn ngự tại, bầu trời tối lấm chấm vài đốm sao. Viên Dạ Trì ngắm nghiền mắt hưởng thụ, ra lệnh:
- Bấm thời gian xem cô ta lên lúc nào để tôi chuẩn bị đón tiếp.
Chu Toàn quay ra báo cáo:
- Leo 17 tầng sẽ khá mất sức và cần thời gian nghỉ, tôi sẽ báo cáo ngài để chúng ta kịp về phòng
Viên Dạ Trì thoải mái vô cùng, bể bơi bơm nước nóng ấm phục vụ cho riêng hắn, lại thêm ít rượu và trái cây được đưa ra
15 phút sau...
Cả ngày mệt mỏi, đốc thúc công việc ngoài trường, giờ lại thêm việc dỗ dành Viên Dạ Trì, Tú Ảnh vịn tay cầu thang, bước chân run run dừng lại ở tầng 17. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, là Viên Dạ Trì mới xuống. Thấy cô, hắn hồ hởi:
- Cô Võ, mới tới sao? Có thang máy không đi, sao leo bộ vậy chứ?
Tú Ảnh thở một hơi sâu, tươi tỉnh đáp:
- Thang máy bảo trì, mới đó đã sửa xong rồi, anh Viên đã đi được rồi à?
Dạ Trì nghiến răng, trả lời:
- Ừ, đi tốt, bảo trì chút đi cho êm
Nói rồi hắn dứt khoát đi về phòng, Tú Ảnh buông bỏ gồng mình, thả lỏng tiến vào theo. Viên Dạ Trì đóng cửa phòng tạo tiếng: Rầm. Xong đi qua cô tiến tới bàn rượu, trên người còn quấn khăn tắm, cứ thế bật nắp rượu sampans, đổ ra ly từ từ thưởng thức