Tú Ảnh hề hà nhận lấy con gấu, sau cùng trông thấy vẻ mặt Viên Dạ Trì đang tự cao thỏa mãn, đành chấp nhận rằng hắn tài giỏi vậy đi. Sau cùng cả hai đi loanh quanh, ngắm nghía một vòng khu chợ. Dừng lại ở tiệm đồ nướng đêm, ánh mắt Tú Ảnh sáng rực lên, giục:
- Nè, món này, món này rồi cái kia nữa, gọi thêm nhé?
Dạ Trì bên khóe môi giật giật, nhìn đống đồ Tú Ảnh chỉ, hỏi:
- Lúc mới đến đã ăn bao nhiêu, giờ em gọi thêm, bụng không đáy à?
Cô xéo xắt:
- Sao? Hay anh sợ tôi ăn hết mà anh không đủ trả? Chính anh lúc nãy kêu cứ ăn chơi thoải mái tiền anh trả, đừng thất lời
Viên Dạ Trì cười lớn, nói nhỏ:
- Tú Ảnh, tiền của tôi dư sức mua cả chợ đêm này cho em, điều tôi lo đêm rồi ăn nhiều lại đồ nướng như vậy thì không tốt
Sau cùng hắn quay ra nói với người bán đầy hào sảng:
- Nhưng không sao, em thích là được. Lấy cho tôi những món này đi chủ quán
Tú Ảnh tay cầm mấy xiên thịt ăn ngon lành, cả hai nhâm nhi bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, của Viên Dạ Trì. Rút máy lên, là bố hắn gọi đến, ông Viên. Tú Ảnh liếc mắt thấy rồi tự động quay ra, giả vờ không biết, gọi ới chủ quán:
- Ông chủ à, xiên thịt này đúng đỉnh nha
Ánh mắt Viên Dạ Trì bỗng sắc lại, trông thấy vẻ ngoài của cô thì không nghi ngờ gì khác, hơi nghiêng người nghe điện, tiếng nói cũng nhỏ, Tú Ảnh một mặt thưởng thức đồ ăn một mặt lại nhớ lại bản thân cũng đang cần tìm phương thức liên lạc với ông bà Viên, bản thân vẫn luôn khao khát tìm gặp hai người họ, hỏi xem liệu họ có biết Viên Dạ Trì đang "trả thù" cho cái chết của Viên Dạ Khương lên cô hay không?
Sau cùng Viên Dạ Trì chở cô về khách sạn phòng hắn, cẩn thận căn dặn:
- Em vào vệ sịn cá nhân trước đi rồi ngủ
Tú Ảnh gật gù rồi đi vào, rửa ráy qua cho đỡ bụi bẩn vì nãy đi ngoài đường cũng tại Dạ Trì hắn phóng nhanh, da có lẽ sẽ bám bụi chút ít. Xong xuôi, toan ra ngoài phòng khác bỗng nghe được cuộc hội thoại của Viên Dạ Trì và ông Viên
- Ba, mẹ định bay về hôm nào?
....
Viên Dạ Trì không bật loa ngoài, thành ra tiếng ông Viên cô hoàn toàn không nghe rõ. Tú Ảnh căng tai lên, cố nghe những thông tin vụn vặt nhất
- Cuối tuần sau? Con rảnh
....
Tú Ảnh nhanh chóng rút máy ra xem lịch, cuối tuần sau? À ừ, ngày giỗ của Viên Dạ Khương, cũng chính là ngày giỗ của chị gái cô- Khuyết Thi. Cô đứng đó trầm ngâm nghĩ ngợi, bỗng Dạ Trì bật cửa đi vào, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống cô, hỏi:
- Nghe gì rồi?
Lòng Tú Ảnh nóng lên, hít lấy ngụm khí lấy bình tĩnh, giãn cơ mặt ra, đáp:
- Mới ra thôi, chưa nghe gì
Cô vờ hỏi thêm:
- Sao? Anh gọi ai mà phải bí mật thế?
Viên Dạ Trì kéo cô lại, một tay ôm eo, một tay nắm tóc cô từ phía sau, ẩn sát lại mặt mình. Ánh mắt hắn thẳng thừng nhìn vào cô, như đang xem xét và soi rọi vào tận sâu tâm can, xem cô thật hay dối, có toan tính điều gì hay không? Tú Ảnh biết điều đó, ánh mắt căng lên, thả lỏng để ánh mắt nhìn hắn một cách tự nhiên và ngây ngô nhất, chôn chặt sự căng thẳng của bản thân.
Cứ nhìn vậy rồi Dạ Trì cũng chịu buông tha, hắn trầm mặc ôm cô vào lòng, tay vuốt lấy mái tóc thẳng, cánh mũi hửi lấy hương thơm nhẹ nhàng nói hốc cổ nữ nhân, trả lời:
- Không có gì. Ít chuyện vặt thôi
Tú Ảnh từ từ thở ra ngụm khí ngột ngạt trong lồng ngực, nhẹ nhàng gật gù, hai tay run run ôm vào sau lưng hắn, nhẹ nhàng xoa lên như đang dỗ dành con thú lớn trước mặt. Ôn nhu, cẩn thận sẽ thuần hóa được; còn sai sót, gian dối thì rất có thể bị ăn thịt lại. Dạ Trì thủ thỉ:
- Tú Ảnh, em thấy chúng ta đang trong mối quan hệ như này có ổn không? Tôi không bày trò hành hạ, chuyển đối đáp tốt với em
Cô gật đầu, lấy lòng hắn:
- Tốt, không biết anh thấy sao nhưng bản thân tôi thấy thoải mái, không..không có gò bó nga
Ánh mắt cô to tròn, trong veo ngước lên nhìn hắn, ánh mắt tựa như mặt hồ sáng, không gợn toan tính. Dạ Trì nhíu mày, môi khẽ cười lên, giọng đã tươi tỉnh hơn, đưa tay lên bóp nhẹ cằm nữ nhân, hỏi:
- Ha, thật không vậy?
Cô khéo miệng:
- Thật, không phần dối trá. Tôi thấy bản thân mình cũng có lợi, thỉnh thoảng được anh mua đồ, có thẻ ngân hàng riêng anh cấp, không còn chịu sự hành hạ như trước, cũng vui vẻ không gò bó
Vài lời đó chưa biết thật hay giả cũng khiến Viên Dạ Trì cười thành tiếng, sau cùng nghiêm mình lại, căn dặn:
- Không biết em nói thật hay không, nhưng em cũng khiến tâm trạng tôi tốt lên
Nói rồi hắn bế cô lại bên giường, vòng tay rắn chắc ôm cuộn tròn vật nhỏ, hôn chùn chụt khắp mặt, thoải mái:
- Ngủ ngon
Tú Ảnh cựa mình liên hồi, sau cùng nói lớn:
- Nè, anh ôm chặt tôi như này ná thở, sao ngủ được? Còn chúc tôi ngủ ngon? Mau buông lỏng ra coi