Đến lúc ra về, Tú Ảnh cố ý đi gần bên bà Viên, hàn huyên nốt một vài câu rồi nhanh nói:
- Bác Viên, anh Trì. Tạm biệt hai người, con xin phép đi trước
Cô cúi đầu chào lịch thiệp, bà Viên cười hiền hậu nhìn cô, Dạ Trì cũng cười, nhưng khóe môi hắn lại nhếch lên:
- Cô Võ, để tôi đưa cô về
Nói rồi hắn quay ra nói với mẹ:
- Mẹ, hình như mẹ còn định đi đâu nữa đúng không? Để con bảo Chu Toàn đưa mẹ đi. Giờ con về tập đoàn, tiện đưa cô Võ một đoạn
Tú Ảnh thoảng thốt nhìn hắn, chưa kịp từ chối thì bà Viên liền vui sướng:
- Ừ ha, Tú Ảnh để Dạ Trì đưa về đi. Giờ bác đi có chút việc riêng
Nói rồi Chu Toàn quay xe đỗ đợi, Dạ Trì nhẹ nhàng quay sang nhìn mẹ mình một cách trìu mến, song dứt khoát kéo Tú Ảnh đi về phía xe mình. Hắn vẫn để cô tự nhiên, cử chỉ hắn vẫn tinh tế, lịch thiệp mở cửa xe cho cô. Sở dĩ bà Viên vẫn đang nhìn theo hai người, đến lúc Chu Toàn chở bà Viên đi khuất xa, hắn mới thu lại khuôn mặt cười cười vừa rồi. Viên Dạ Trì ngồi lên ghế lại, đóng cánh cửa sập mạnh lại tạo tiếng to rầm một cái. Tú Ảnh giật mình, trong lòng nóng lên, ánh mắt căng thẳng nhìn đi chỗ khác. Hắn với sang chỗ cô, không nói lời nào, lấy đai an toàn cài lại rồi dậm ga phóng đi
Trên xe không ai nói lời nào, hắn chuyên tâm vào nhiệm vụ của mình, cô thì thở dài liếc nhìn ra ngoài. Đi tầm nửa tiếng, hắn chở cô về đến tập đoàn. Mọi hành động hắn làm như đang trút giận, mở cảnh cử xe đóng lại cũng kêu rầm, nắm tay cô đi ra thang máy thì bóp rất chặt. Vào đến thang máy, bấm hụt tầng, bấm không lên cảm ứng,...càng làm hắn tức điên lên. Tú Ảnh rụt rè đưa tay về phía trước, ấn lên tầng cao nhất, vấn đề được giải quyết. So với bàn tay to, gân dài của Viên Dạ Trì thì nhìn sang bàn tay Tú Ảnh lại nhỏ nhắn, mềm mại thật sự. Thang máy di chuyển đi lên, vài đến phòng riêng, hắn buông tay cô ra, cởi chiếc áo vest khoác ngoài, nới lỏng calavat, đi lại bàn châm một điếc thuốc lá. Thân hình to lớn dựa vào bàn, ánh mắt dò xét, hỏi:
- Tú Ảnh, trùng hợp nhỉ?
Cô xác định đã đâm lao thì phải theo lao, chi bằng lươn lẹo nói dối, Dạ Trì cũng không có bằng chứng gì trong việc này. Cô dõng dạc:
- Vô tình gặp. Quán coffee đó có lần tôi từng tới với bạn rồi, đồ uống ở đó ngon, nên nay tan sớm, lại qua đó
Viên Dạ Trì cười nhếch mép, điếu thuốc lá cũng chóng tàn, trong phòng ngợp mùi khói khiến Tú Ảnh không khỏi khó chịu, ho lên một tràng. Hắn dập đi điếu thuốc, đi xuống chỗ cô, nắm tay vào bờ vai hơi run của nữ nhân, hỏi:
- Vậy sao? Thế đi uống coffee cũng phải thay bộ đồ khác à?
Hắn để ý đến cả trang phục của Tú Ảnh, câu hỏi mỉa mai nhằm lật tẩy từng góc một trong lời bao biện của nữ nhân. Tú Ảnh rụt rè:
- Không, đồ cũ bẩn nên thay.
Chạm đến giới hạn của Viên Dạ Trì, hắn quay ra kéo chặt cô vào lòng, tay đưa lên nắm chặt tóc, gằn:
- Võ Tú Ảnh, cô nghĩ tôi ngu? Hay tôi có chút cảm xúc, buông lỏng với cô nên cô liền nhân cơ hội này, hả? Rõ ràng muốn gặp mẹ tôi, kể ra bao nhiêu trong thời gian vừa rồi, lấy họ làm lá chắn bảo vệ mình, hửm?
Hắn ẩn cô ra đầy chán ghét, Tú Ảnh ngã chới với phía sau đập vào cạnh bàn. Cơ thể không sao, nhưng Tú Ảnh muốn bị nặng hơn. Bàn tay cô cố tình cà mạnh vào mép sắc, để lại một đường rách dài trên mu bàn tay, máu chảy thấm đỏ. Viên Dạ Trì hắn chưa thấy điều đó, hắn quay ra lục trong túi đồ, thấy được bộ quần áo, châm biếm:
- Nào, để xem chúng bẩn chỗ nào đến độ cô Võ phải thay một bộ mới, chứ không phải để che mắt tôi nhé...
Lúc hắn duỗi thẳng bộ đồ ra, chiếc áo sơ mi trắng màu nâu nhạt loang lổ coffee, chiếc chân váy cũng thế. Điều này khiến Dạ Trì thoáng chốc không ngờ, Tú Ảnh len lén nhìn ra. Thực chất cô đã dự trù trường hợp xấu, do đó mà cố ý tự đổ lên bộ quần áo cũ. Trong túi đồ còn rơi ra một bản kiểm điểm, là Tú Ảnh phải viết vì vi phạm lỗi gì đó, nộp lên cho Đoàn trường. Cái giấy đó cũng không có thật, là cô tự viết, tự gán tội gào cho mình, cũng phòng trường hợp Dạ Trì lục túi. Viên Dạ Trì toan định đọc liền bị cô chạy tới giật lại, giọng cô ban nãy còn nhẹ nhàng nhún nhường, giờ liền lớn tiếng:
- Đủ rồi
Cô thở dài, gắt lên giải thích:
- Nay ở trường tôi bị kỉ luật, về đến phòng lại va vào đồng nghiệp tay đang cầm cốc coffee. Tan ca sớm không về ngay, vô tình gặp mẹ anh ngoài quán coffee, ngồi nói chuyện tâm sự với bác cho khuây khỏa một lúc. Ai ngờ để anh Viên hiểu lầm đến mức này, chắc lỗi tại tôi, một ngày đại xui
Tú Ảnh nhìn Dạ Trì đang đứng bên cạnh đầy thách thức, giật lấy bộ quần áo trong tay hắn, cố tình để lại vết máu lem nhem trên bàn tay cô trét ra tay hắn. Dạ Trì khó hiểu, quay ra hỏi:
- Máu, tay cô làm sao à?
Tú Ảnh quay đi gấp gọn bộ đồ, mỉa mai:
- Không phải nhờ công anh mới đẩy tôi ngã lúc nãy sao?