Tú Ảnh một mực phủ nhận, lắc đầu:
- Không ạ, thực sự có hiểu lầm. Cháu nghĩ anh Trì khen cháu vì một số lí do khác, không phải do thích đâu ạ
Bà Viên xùy tay, ghẹo:
- Thằng Trí nói hết rồi, nó bảo mối quan hệ giữa cháu và nó đang tiến triển rất tốt. Mà cháu đừng lo hai bác không ủng hộ, chuyện gì cũ đã qua thì cho qua
Bà Viên từ tốn nói tiếp:
- Dạ Trì nói cháu còn ngại việc xảy ra giữa hai gia đình, cũng dễ hiểu nhưng nếu giờ cháu và Dạ Trì thành 1 cặp, không phải hai gia đình sẽ càng hòa hợp hơn sao?
Tú Ảnh ngồi đờ ra nghe, Dạ Trì đi trước cô một bước rồi. Hắn rào trước đón sau, chuyển từ mối quan hệ của họ như một trò chơi bàn cờ thành chuyện yêu đương đầy ngại ngùng, bẽn lẽn của hai bên. Tú Ảnh sau cùng nói chuyện vặt vài câu rồi cũng chào tạm biệt bà Viên. Cô lái xe rời đi, qua một cây cầu dài, ánh nắng hoàng hôn hắt xuống, trên cầu xe đi lại ít, Tú Ảnh khuôn mặt trầm ngâm, vớ lấy tai nghe rồi gọi điện cho Viên Dạ Trì. Lúc nào cũng là hắn bắt máy cực kì nhanh và hào hứng:
- Có chuyện gì thế Ảnh Ảnh?
Tú Ảnh đảo mắt một hồi, nói:
- Muốn mời anh ăn một bữa
Phía đầu dây bên kia, Dạ Trì bỗng cười khẩy thành tiếng, nghi hoặc:
- Sao? Chuyện gì trịnh trọng đến mức phải đích thân mời tôi một bữa à?
Tú Ảnh cười nhẹ, chọc:
- Thế có nhận lời không? Không tôi mời Thế Bác
Nghe đến đây Dạ Trì liền như chim xổ lồng, hắn tức tối đập bàn đứng dậy, gằn:
- Em dám?
Tú Ảnh cười nắc nẻ, giọng Dạ Trì tưởng như muốn hét vào tai cô, nói lớn oang oang trong tai nghe:
- Ai cho phép em cái quyền lên mặt vậy hả? Em nghĩ mẹ về nên tôi không dám làm gì em à? Còn định mời Thế Bác? Tôi có nói là tôi không đi chưa?...
Sau cùng cô phải dỗ dành tên này:
- Được rồi được rồi, đùa chút. Anh giận thế tôi xin lỗi. Lịch anh rảnh tối như nào thì nhắn lại cho tôi
Dạ Trì hạ giọng xuống, mặt vẫn đỏ au, cộc lốc:
- Ờ, để xem đã
Nói rồi hắn thẳng thừng cúp máy, tuy là đang tức nhưng cũng hết nhanh, nghĩ đến lần này Tú Ảnh chủ động mời bản thân lại thấy lâng lâng vui, cả buổi thơ thẩn ngồi.
Ngày hôm sau, tại sân bay
Viên Dạ Trì tay cầm túi xách giúp bà Viên, nói:
- Mẹ bay sang đó gửi lời của thằng con này hỏi thăm ba mình nhé, giờ tập đoàn vẫn công việc bận bịu, may ra hè con sang đó gặp ba
Bà Viên vỗ vai con, cười:
- Ba biết mà, con không cần khách khí thế
Bà Viên với ra nhìn quanh, hỏi:
- À mà Tú Ảnh không tới à? Hôm kia gặp nhau ở quán coffee, hôm qua mẹ lại không gọi được cho con bé
Dạ Trì nhanh đáp ngay:
- À cô ấy báo con lại đi công tác bất ngờ, đi thực tập khóa gì đó nghiêm lắm nên điện thoại để chế độ máy bay, không nhận cuộc gọi từ tối hôm kia rồi
Bà Viên gật gù không nghi ngờ gì, chẹp miệng:
- Tiếc quá, không chào con bé lần cuối. Thôi hẹn lần sau, con gửi lời tới Tú Ảnh nhé. Mẹ đi đây
Tiễn mẹ xong, Dạ Trì yên tâm ngồi trên xe lái về tập đoàn. Tú Ảnh đi công tác ư? Không hề, cô vẫn đi làm bình thường trên trường đại học rồi lại về căn hộ của mình. Máy điện thoại không liên lạc được? Là do hắn đã cắt sóng liên lạc giữa máy bà Viên và cô. Lí do hắn phải che dấu việc về nước và bay đi của mẹ mình khỏi Tú Ảnh? Vì hắn luôn biết, thâm tâm cô thực sự muốn tố cáo chuyện này, chỉ là suy nghĩ bình tĩnh hơn, Tú Ảnh chưa có bằng chứng trong khi Dạ Trì hắn đã rào trước rằng cả hai đang trong giai đoạn tình cảm tìm hiểu. Càng tránh được cuộc gặp mặt giữa hai người họ lúc nào thì Viên Dạ Trì mới bớt phiền. Hôm kia cô nổi hứng mời hắn ăn tối, chắc cũng để hỏi chuyện bà Viên. Tú Ảnh chưa biết bà Viên hôm nay sẽ bay, nếu biết thì chắc chắn cô cũng tận dụng nốt thời gian để tìm hiểu kĩ hơn một chút, từng thông tin vụn vặt bà cung cấp cũng là bước nền để cô biết đối phó với hắn
Tối đó...
Tú Ảnh đến từ sớm ngồi đợi, chăm chú nhìn vào menu cho đến khi hai mắt bất ngờ bị che lại, chất giọng không giả trân của nam nhân cất lên:
- Đoán đi
Tú Ảnh phì cười, mấy biểu cảm này của Dạ Trì trước đây cô chưa từng thấy, giờ hắn còn dở chứng chêu chọc trò trẻ con như này. Cô ậm ừ đáp:
- Tôi giả vờ không biết anh là Viên Dạ Trì nhé?
Hắn cười nhẹ buông tay ra, kéo ghế ngồi đối diện, ngay sau đó bồi bàn ẩn khay thức ăn lên, Tú Ảnh và Dạ Trì cùng một suất beefsteak, hắn thích ăn tái, phần thịt còn đỏ hòn ửng hồng vì thịt mềm, ẩm ẩm lớp gia vị đang ngấm. Còn Tú Ảnh thích thịt chín hẳn, ăn chắc thịt hơn. Tú Ảnh cắt một miếng đưa lên miệng, tấm tắc:
- Anh thích ăn beefsteak, thật trùng hợp tôi lại tìm được chỗ này. Anh thử xem hương vị như nào?
Dạ Trì khoan thai ăn một miếng, nhai một cách hưởng thụ, đáp:
- Miếng thịt này ngon như em vậy, Tú Ảnh
Cô bật cười, ánh mắt ngờ vực nhìn hắn:
- Ha, vậy là thật hay đùa nhỉ?
Mỡ thịt dính lên môi cô bóng nhẫy căng mọng, Dạ Trì đưa giấy lên lau bớt đi, trông vẻ tình tứ vô cùng, ngón tay xoa xoa cằm nhỏ của nữ nhân, trầm mặc:
- Vừa miệng