Hết hai ngày ở Cần Thơ, nhóm bốn người bọn họ lại bắt xe lên Phú Quốc- 1 địa điểm du lịch khi tới Việt Nam thì không thể nào bỏ qua. Còn nhớ khi trước Chu Toàn và Hàm Dương tới đây, Phú Quốc chưa được đầu tư cơ sở hạ tầng và phát triển du lịch như hiện nay. Bây giờ tới cả hai đều choáng ngợp, các khu vui chơi giải trí mọc lên như nấm, các khu resorts khách sạn sang trọng cùng lối kiến trúc đa dạng được xây dựng đã hoàn thành, những bãi biển trước đây còn hoang sơ giờ đã được quây thành những bãi tắm phong cảnh đẹp hữu tình. Tất cả đã đặt phòng khách sạn trước nên mọi thủ tục cũng nhanh, hôm nay nắng vừa phải, có nhiều vầng mây để trời thoáng mát,không quá chói chang, gió đìu hiu thổi nhẹ rất dễ chịu. Tú Ảnh nhanh mặc lên bộ đồ bơi hai mảnh, bên trên dạng như chiếc áo quây che kín ngực, bên dưới là quần giả váy ngắn cũn, bộ đồ màu xanh dương hài hòa. Hàm Dương thì bạo dạn hơn, chị mặc chiếc áo ngực xẻ sâu, quần bơi là dạng buộc bên hông, hai nữ nhân dáng dấp đều hoàn mỹ tíu tít khoác tay nhau. Viên Dạ Trì và Chu Toàn cũng ăn bận đơn giản là chiếc quần bơi dáng cộc, tuy vậy Dạ Trì lại hơi nóng mắt, hắn quay sang hằm hè:
- Chu Toàn, cậu có thấy hai cô ấy ăn mặc hơi bạo không?
Chu Toàn nghe giọng điệu và liếc nhìn khuôn mặt của nam nhân bên cạnh thì cũng biết thừa là Viên Dạ Trì đang lòng nóng như đốt, trước giờ hắn chỉ muốn giữ cô cho một mình, mọi thứ về cô đều chỉ muốn hắn sở hữu, nay Tú Ảnh lại ăn mặc phô trương vóc dáng, trên đường ra biển đã có vài ánh mắt liếc ngang dọc nhìn khiến nam nhân không khỏi khó chịu, chỉ muốn chạy tới ôm chặt che kín vật nhỏ. Chu Toàn bụm cười, nhẹ nhàng khuyên:
- Thôi nào, anh nhùn xem cả hai người họ đều rất vui, vả lại hãy coi ánh mắt nhìn của một vài người xung quanh là đang hâm mộ vóc dáng của hai người họ đi... Như vậy không phải là anh đang được vài cánh đàn ông ghen tỵ sao, anh có cô ấy còn họ chỉ có thể ngắm nghía liếc nhìn?
Viên Dạ Trì trong lòng cũng nguây ngoai, tiếp tục cùng ra biển, nơi họ ở là khách sạn ngay sát biển nên đi ra sảnh sau khách sạn sẽ là bãi cát dài tới biển luôn. Tú Ảnh và Hàm Dương mỗi người một chiếc phao bơi tiến ra xa, Viên Dạ Trì với Chu Toàn thì không vì cả hai đều cao lớn khỏe khoắn, hoàn toàn kiểm soát được cơ thể dưới dòng nước. Tú Ảnh ngồi trên chiếc phao hình con vịt, thoải mái khua tay dưới nước, Viên Dạ Trì bơi từ dưới trồi lên rồi bám vào phao cùng cô, khuôn mặt mái tóc đẫm nước vuốt một chút là hết, nam nhân bỗng dưng cắn môi quyến rũ, ca thán:
- Ảnh Ảnh, em thực sự đã đốt mắt tôi trong bộ đồ tắm này đấy
Tú Ảnh nghe vậy liền vênh mặt, ghẹo lại:
- Cảm ơn anh, em tưởng ngay cả khi bản thân ăn bận kín đáo thì ánh mắt anh vẫn luôn hau háu vậy mà
Câu nói của cô khiến hắn bật cười, sau cùng đề nghị:
- Bỏ phao ra đi, chúng ta bơi ra xa một chút
Tú Ảnh nhìn ra xa, lắc đầu từ chối:
- Không được, ra xa em không chạm chân xuống đáy biển, người cứ lâng lâng sợ lắm
Chưa kịp để cô giải thích xong Viên Dạ Trì đã kéo ụp nữ nhân ra khỏi phao, hắn ẩn phao ra xa rồi ôm chặt cô vào người, ở mức nước này Tú Ảnh vẫn đứng chạm dưới đáy, nhưng chỉ đi vài mét nữa là sẽ chới với, hai tay cô vòng ôm chặt cổ nam nhân, gằn:
- Dạ Trì, đồ xấu tính
Đáp lại với khuôn mặt nhăn nhó của cô hắn chỉ cười phì, sau cùng để cô đứng áp lưng vào ngực mình, hai tay vòng ra ôm trước eo nữ nhân, để ánh mắt cô hướng nhìn về phái trước, ngắm được khung cảnh xung quanh. Dạ Trì hôn vào bầu má mềm của Tú Ảnh, yêu chiều nói:
- Nào tôi giữ em, chúng ta đi về phía trước
Đi được vài bước Tú Ảnh vẫn chạm chân, dần dần chân cô đã lâng lâng trong mặt nước, còn Viên Dạ Trì vẫn khoan thai đi bộ dưới nước, nước ngập lên cao nên Dạ Trì từ từ nâng Tú Ảnh cao lên, cả hai đi được khá xa, xung quanh vắng vẻ hơn, chỉ có người nào bơi ngụp lặn bên dưới. Lúc này thấy được xung quanh toàn nước, ánh nắng hắt xuống óng ánh mặt biển rất đẹp, hai tay Tú Ảnh khua xung quanh. Sau cùng Viên Dạ Trì kéo cô lại đối mặt với mình, ánh mắt hai người thâm tình nhìn đối phương, hắn là người chủ động khẽ đặt lên môi cô nụ hôn nhẹ. Tú Ảnh ôm chặt lấy Viên Dạ Trì, thuận thế hôn sâu. Xong xuôi một lúc sau mới hết dây dưa, khuôn mặt cả hai lấm chấm nước, mái tóc cũng thấm nước ướt sũng, cứ thế dành cho nhau những hành động tình tứ. Viên Dạ Trì hiện giờ hạnh phúc làm sao, hắn nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, ôm Tú Ảnh vào trong ngực, xung quanh mặt biển nước bao quanh như o ép hai người sát lại với nhau, lời nói hắn nhẹ nhàng phát ra:
- Ảnh Ảnh, tôi yêu em, yêu em nhiều hơn những gì tôi tưởng...
Viên Dạ Trì từng lời nói ra nhưng thanh âm cũng đại dương vọng lên, vô cùng dễ nghe, dễ thuyết phục và chiếm trọn cảm tình của Tú Ảnh