Hàm Dương năng nổ phụ giúp xách đồ, bà Viên bà Võ mỗi người đỡ một bên cho Tú Ảnh, giúp cô đi đến phòng khám. Bà Võ lo lắng, hỏi:
- Tú Ảnh, con thấy khó chịu đâu không? Có vẻ bụng dạ lớn nên di chuyển khó khăn quá
Đi vài bước từ sảnh vào phòng khám mà mồ hôi đã nhễ nhại trên trán nữ nhân, cô gật gù đáp:
- Nay con thấy bỗng dưng bụng dưới hơi nặng, nó đè đè ở dưới ấy
Cuối cùng cũng tới được phòng khám, một bác sĩ trưởng khoa đang ngồi tập trung việc gì đó, thấy Tú Ảnh từ ngòi bước vào liền nghênh đón:
- Xin chào mọi người, cô Võ ngồi đây
Viên Dạ Trì đặt lịch khám riêng với vị trưởng khoa này, mỗi lần đến khám đã xếp lịch rồi sẽ không cần đợi chờ. Bà đi lại lấy sổ khám ra, xem xét một hồi rồi lẩm bẩm:
- Hm, theo dự kiến thì khoảng 1 tuần nữa em bé chào đời
Tú Ảnh mệt nhọc, nói:
- Bác sĩ Topaz, tôi nghĩ sẽ sớm hơn... Nay tôi có cảm giác bụng dưới hơi nặng, các bước chân di chuyển cũng khó
Cô trình bày kĩ càng cho vị bác sĩ hiểu tình hình, ngay tức khắc bà xem qua một lượt rồi báo y tá:
- Chuẩn bị phòng bệnh, cô gái này đã mở vài cm, nay hoặc mai em bé sẽ chào đời
Bà Viên bà Võ đứng ngoài cũng hồi hộp theo, nghe tới thì vừa vui cũng vừa lo, may có Hàm Dương bên cạnh giúp xốc tinh thần. Hai người phụ nữ lớn tuổi đều trải qua cảm giác sinh đẻ rồi nên biết nỗi khổ, sự khó khăn và cảm giác đau đớn truyền lên như nào. Trước khi sinh hạ thì cơ thể nặng trịch nôn nao, làm gì cũng mệt mỏi, bên dưới dần có cảm giác. Trong lúc đẻ dĩ nhiên sẽ truyền lên cơn đau kinh khủng vì Tú Ảnh sinh con thường, sẽ đẻ rặn vì như vậy sẽ tốt cho em bé hơn. Rồi đến sau sinh sẽ phải làm các việc khác, cùng với đó là hồi sức, hết thuốc tê,...đều rất đau. Bà Võ ngồi nghỉ bên ghế, trầm mặc:
- Không biết con bé có chịu nổi không? Trước giờ nó luôn là người dễ nhạy cảm, dù có sự chuẩn bị trước nhưng tôi vẫn lo
Bà Võ trầm mặc cũng kéo tâm trạng bà Viên xuống theo, hai người mẹ thở dài nhìn vào bên trong. Hàm Dương sau cùng hồ hởi:
- Hơ, hai bác chớ có lo, con chơi với Tú Ảnh con biết, con bé trông thế mà vẫn kiên cường, không có chịu khuất phục gì đâu
Một lúc sau hai người bố, bố chồng rồi bố ruột cũng tới, Viên Dạ Trì vừa được Chu Toàn chở tới viện thì xồng xộc lao vào, hắn chạy dọc khắp hành lang, đi thang máy rồi cũng lên được phòng Tú Ảnh nằm. Bác sĩ khám sau một hồi cũng ra báo cáo tình hình:
- Xin chào mọi người, đêm nay hoặc rạng sáng mai cô Võ sẽ hạ sinh, vì để đảm bảo trật tự cho bệnh viện, tối đa sẽ có 2 người nhà ở đây. Sau sáng mai tất cả mọi người có thể vào thăm sau
Bác sĩ nói rõ rồi trình bày thêm vài việc với Viên Dạ Trì, sau cùng thì rời đi. Nam nhân tiến ra đứng ngoài phòng bệnh, y tá đang chuẩn bị vài thứ khác rồi cũng rời đi, lúc này mọi người được phép vào thăm. Viên Dạ Trì sốt sắng đi tới bên giường, nắm lấy bàn tay đang run bần bật lên của Tú Ảnh, an ủi:
- Ảnh Ảnh, em đã rất kiên cường, cố lên, anh sẽ bên em không rời, cùng chào đón con trai... Hai chúng ta đã rất mong đợi đến ngày này
Tú Ảnh gật gù, khuôn mặt ửng đỏ lên, hai hốc mắt đỏ lệ vì cơ thể khó chịu vô cùng, mồ hôi cứ thấm đẫm, bụng to như đè nặng thân dưới của nữ nhân. Sau cùng mọi người rời về, ở lại là Viên Dạ Trì và bà Võ, hai người cùng ẩn giường cô tới phòng hạ sinh, ánh đèn phòng đỏ rực vang lên, đã hơn 1 giờ sáng. Cả bai ngồi chờ bên ngoài, đến gần 2 giờ thì đã nghe được tiếng khóc của em bé. Y tá quấn gọn cơ thể đứa bé rồi mang ra cho người nhà, Viên Dạ Trì hạnh phúc nhìn ngắm lấy con trai, bà Võ cũng thở phào nhẹ nhõm vì mọi thứ cũng trôi qua êm đẹp
Sáng sớm.. 8 giờ
Em bé đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo sơ sinh, quấn khăn bông mềm nằm gọn bên cạnh Tú Ảnh. Cô đang nằm nghỉ, hạ sinh đã xong nhưng cơn đau còn âm ỉ nhẹ, ngón tay Tú Ảnh rờ rờ lên bầu má con trai, thằng bé nhỏ nhắn nằm lọt thỏm bên cạnh Tú Ảnh. Một lúc sau mọi người cùng vào, tất cả đã sát khuẩn, cẩn thận mặc thêm đồ bảo hộ y tế. Tất cả đều vui mừng, ông Viên đi ra bên cạnh xem mặt cháu trai, cười khà khà rồi hào sảng:
- Trông cái dáng lông mày thằng bé là biết ghê gớm lắm đây, mà nhìn này, cái môi mỏng như này là y hệt thằng Trì rồi
Mọi người bụm cười, bà Viên đi lại ẩn chồng ra, ghẹo:
- Ông đứng chỉ được cái nói điều vô lí, thằng bé còn nhỏ sao mà nhìn được rõ thế, mau dịch ra tôi xem cháu tôi
Bà liền nhẹ giọng trêu đùa:
- Ôi cháu bà cháu bà, trông hai mắt híp tịt ngủ mới ghét làm sao
Bà quay lén vuốt tóc Tú Ảnh, nhẹ nhàng:
- Con ơi, con mệt thì tí nhớ nghỉ sớm nhé, mẹ với mọi người thăm một lúc rồi để con nghỉ ngơi
Tú Ảnh cười nhẹ, lắc đầu:
- Con không sao, mọi người tới đây là con vui lắm
Giọng cô thỏ thẻ, không nói rõ tiếng và còn hụt hơi. Viên Dạ Trì đứng bên cạnh từ nãy nắm chặt tay cô, hắn nhẹ nhàng ủ ấm bàn tay lạnh ngắt vẫn còn run của vợ, thi thoảng đưa lên hôn vào mu bàn tay, khuôn mặt nhìn ngắm con trai đầy sự mong chờ, ánh mắt cũng thâm tình quan tâm nữ nhân