*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Na Không biết Lâm Tiềm ngày đó trở về nói gì mà giữa trưa ngày hôm sau bà mối liền tới cửa.
Đến buổi chiều, toàn bộ người Lý gia mương đều biết Lý Đại Trụ đem nữ nhi hứa gả cho một người miền núi. Không ít người nhớ tới dung mạo tay nghề Ngọc Tú cảm thấy đáng tiếc, nhiều người ở trong lòng đánh giá lợn rừng hôm qua người đó đưa đến cuộc có giá trị bao nhiêu.
Trong nhà đại bá của Lý Nguyệt Mai, bá nương nàng Vương thị đang ngồi ở cửa sau nhặt cây đậu, một bên nhặt, một bên lôi kéo giọng, hướng hậu viện nói: "Có chút nhan sắc còn tưởng rằng mình là tiên, chướng mắt cái này chướng mắt cái kia, kết quả cũng không vớt được một người như vậy! Ngươi nói xem người miền núi có cái gì không tốt, mỗi ngày được ăn thịt, có củi, nhà mẹ đẻ ngươi cũng có thể được lợi một chút. Ngược lại là ngươi, một hai khóc nháo, đem người ta chạy mất! Ngươi nhìn xem Lý Ngọc Tú kia, muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người, nàng như vậy mà khi cha nàng muốn gả nàng cho người miền núi, nàng liền ngoan ngoãn gả đi. Ngươi có gì kém họ, lại còn làm bộ làm tịch! Ta xem ngươi sống sướng lâu rồi nên đã quên mùi vị khổ cực! Đương gia không biết lão nương không sao nói, lần sau còn dám cãi ta thì ngươi biết ra sao rồi đó!"
Tam tức phụ Tiền thị ở một bên nói: "Nương ngài đừng nóng giận, Nguyệt Bình muội muội lần này đúng là không hiểu chuyện, chờ nàng nghĩ kỹ thì tốt rồi, ngài đừng tức giận tổn hại thân thể."
Vương thị phi một ngụm, nói: "Đã lớn rồi mà còn không hiểu chuyện sao, nàng là tầm mắt quá cao, cho rằng mình có thể gả cho hoàng đế!" Vương thị ngẫm lại tám lượng sính lễ kia, nghĩ lại một con lợn rừng đó, quả thực là cầm đao đâm ngực bà a.
Tiền thị ngoài miệng tuy khuyên bà nhưng trong lòng lại ước gì bà đem Lý Nguyệt Bình mắng nhiều lên. Hôm qua nàng đứng ở cửa nhìn người miền núi khiêng lợn rừng đi qua đi, lợn rừng kia thân thể tròn vo, tứ chi cường tráng hữu lực, lúc ấy nước miếng nàng liền chảy ra.
Nàng biết rằng hiện giờ nàng tuy ỷ vào bụng, có Vương thị yêu thích có thể không cần làm việc nhưng thức ăn ngon lại không có để ăn. Vương thị vốn là keo kiệt, trong nhà lại nghèo, bình thường một tháng cũng không thấy được một chút thịt, khó khăn tích cóp mấy cái trứng gà lại muốn đem đến trấn trên đổi dầu muối. Nếu ngày nào đó mặt trời mọc từ hướng Tây, Vương thị mua thịt thì cũng là cắt thành miếng nhỏ. Mấy nam nhan trong nhà làm việc nên cần sức, khẳng định cho bọn họ trước sau đó đến phiên đại tôn tử xong tới Vương thị bà rồi mới đến phiên Tiền thị, bà các nàng dâu cháu gái chỉ có thể uống canh thôi cũng là may rồi.
Tiền thị đang mang thai mà mấy tháng qua chỉ ngửi được hai lần mùi thịt, rất nhiều lần nàng thèm đến không chịu được chỉ có thể lấy cớ sẽ về nhà mẹ đẻ ăn cơm, bởi vậy các tẩu tử nàng không vui.
Cho nên, biết hôm qua người miền núi kia tặng cho Lý Đại Trụ heo, Tiền thị quả thực muốn hận chết Lý Nguyệt Bình này. Nàng thấy nếu Lý Nguyệt Bình lúc trước không làm nháo thì nhà người nọ cũng có thể đã tặng thịt cho nhà mình rồi.
Con heo lớn như vậy, tính của Vương thị lại keo kiệt nên mỗi người ít nhất cũng có thể chia được một chén. Chính là trước mắt một chén thịt lớn thơm ngào ngạt kia bị Lý Nguyệt Bình nháo làm mất đi. Tiền thị muốn thịt nàng ấy luôn.
Lý Nguyệt Bình ở trong phòng ngồi trên giường sắc mặt tái nhợt, trong tay nàng nắm chặt đôi khuyên tai, bên tai nhớ tới lời mấy ngày trước Lý Nguyệt Mai có nói. Nàng ấy biết Trương Tin hôm nay chạng vạng sẽ đến gặp Lý Nguyệt Mai, cũng biết đây chính là cơ hội duy nhất của mình.
Nàng ấy nhẹ nhàng đem khuyên tai mang lên, trên mặt chậm rãi nặn ra một nụ cười. Nàng ấy nghĩ chỉ cần cướp được Trương Tin vào tay thì mặc kệ là Lý Nguyệt Mai, Lý Ngọc Tú hay Tiền thị, sau này họ đều phải nhìn nàng ấy với ánh mắt khác, nàng ấy nhất định đến gặp mặt bởi vì tự tin bản thân mình cái gì cũng tốt hơn Lý Nguyệt Mai kia.
Trong nhà thôn trưởng, Trần thị nghe nói Ngọc Tú đính hôn liền ngơ ngác ngồi hồi lâu, bà nhìn nhị nhi tử của mình lại nghe ở đông sương phòng truyền đến tiếng trêu đùa của hài tử thì cảm thấy ngực từng chút một bị đè nén, bà trở về phòng nằm ở trên giường.
Chờ trưởng thôn và Lý Sơn trở về, thấy nồi lạnh bếp lạnh. Lý Sơn ngẩn người hỏi nhị đệ rồi đi đến phòng nương, cách cửa sổ nói: "Nương, người ngủ rồi sao? Có phải thân thể không thoải mái không?"
Trần thị lười biếng nói: "Ta khoẻ."
"Kia như thế nào......"
Trần thị tức giận nói: "Ta chính là lười, không muốn làm cơm, mấy người tự mình giải quyết đi!"
Hừ, bà giờ đã làm mất nàng dâu tốt rồi, còn trong nhà này ai cũng coi bà như người hầu!
Lý Sơn bất đắc dĩ gãi gãi đầu nhìn nhìn đông sương đang bị khoá chặt cửa, biết lại là nương tử của mình không làm việc nên chọc đến nương không thoải mái. Lý Sơn thở dài, kêu nhị đệ cùng đến phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, cuối cùng chỉ có thể tạm chấp nhận cơm chưa chín kỹ mà ăn một chút.
Lúc này Ngọc Tú đang ở trong nhà làm nước tương thịt
[1].Con lợn mà Lâm Tiềm đưa tới thật sự quá lớn, ngày hôm qua làm thịt ăn một ít, tặng cho Cầm thím một chút, trong nhà còn thừa không ít, thịt tươi sẽ dễ hư nên nàng cùng Hạ Tri Hà hai người đem thịt ba chỉ lấy ra tính làm thành nước tương thịt để dành từ từ ăn, ít nhất có thể ăn đến tết.
Khi Lý Nguyệt Mai tới cửa, Ngọc Tú đang cho gia vị nước tương, cắt mỏng thịt ba chỉ từng miếng từng miếng vào mâm, xếp thành một núi nhỏ.
Lý Nguyệt Mai thấy thịt mắt sáng ngời, chạy tới ngồi xổm một bên thở dài: "Thật nhiều thịt a! Ngọc Tú tỷ, muội đã lâu chưa thấy qua nhiều thịt như vậy."
Lý gia mương một ít nhà giàu khi ăn tết trong nhà sẽ giết heo khi còn nhỏ Lý Nguyệt Mai thường đi xem, sau khi lớn thì Cầm thím không cho nàng đi. Bởi vậy, trừ khi ở quán thịt heo thì nàng cũng không hề thấy nhiều thịt như vậy.
Xem dạng thèm thuồng của nàng, Ngọc Tú nhìn nàng nói: "Đây đều chưa chín, muội muốn ăn thì ăn đi."
Lý Nguyệt Mai đang đô đô miệng thì giờ phút này im ngay, hôm nay nương nàng làm bánh bao dùng thịt tối hôm qua nhà Ngọc Tú cho, buổi sáng nàng ăn một hơi ba cái, vừa rồi ra cửa lại ăn một cái, bây giờ có chút ngán.
Nàng đem đôi tay chống lên mặt ngồi xổm bên cạnh nhìn động tác Ngọc Tú nhanh nhẹn, nhớ tới lời hôm nay nương nói, chần chờ nói: "Ngọc Tú tỷ, mẹ muội nói Hạ thím đã tìm cho tỷ một người ở miền núi, tỷ thật sự phải gả vào trong núi sao?"
Động tác trên tay Ngọc Tú chậm lại, nói: "Đúng vậy, ngày lành đã định rồi là tháng 3 năm sau."
Lý Nguyệt Mai thương xót nhìn nàng, nói: "Ngọc Tú tỷ, muội không muốn xa tỷ."
Ngọc Tú bật cười: "Nha đầu ngốc, muội tháng 2 năm sau cũng đã gả đi rồi, ra cửa còn sớm hơn ta đấy."
Lý Nguyệt Mai nghe nàng nói vậy mặt đỏ lên, gãi gãi gương mặt, nói: "Kia không giống nhau, muội gả đi rồi nhưng chỉ cần Ngọc Tú tỷ còn ở nơi này thì muội chỉ cần trở thì sẽ gặp được tỷ. Nếu tỷ cũng gả đi, chúng ta mỗi người sống mỗi nơi vậy lúc nào mới có thể gặp mặt?"
Lời này của nàng đã động vào tâm Ngọc Tú. Nàng vốn dĩ không muốn rời xa cha nương, nếu gả ở gần đây ngày thường luôn có cơ hội trở về nhà nhưng giờ nàng phải gả đi xa mà đường xá xa xôi khó đi,nếu đi rồi về cũng mất một ngày vậy một năm có thể đi được mấy lần? Chờ về sau có hài tử thì càng đi không được. Tưởng tượng đến lúc về sau muốn gặp cha nương một chút đều khó hốc mắt Ngọc Tú có chút nóng lên, nàng vội cuối thấp đầu không muốn bị Lý Nguyệt Mai thấy.
Lý Nguyệt Mai nói lời này cũng cảm thấy không khí có chút ngột ngạt, nàng ở trong lòng tự trách mình lắm miệng vội vắt hết óc nói sang chuyện khác "Nương muội nói, con heo kia nặng có thể tới hai ba trăm cân, nếu đem lên trấn trên bán ít nhiều cũng năm sáu lượng, tỷ phu tương lai cũng thật hào phóng!"
Quả nhiên, Ngọc Tú nghe xong lời nàng nói liền dỗi: "Nha đầu hư, sao lại gọi như vậy?"
Lý Nguyệt Mai nhếch miệng cười nói: "Muội gọi tỷ là tỷ, vậy hắn không phải là tỷ phu sao! Cũng không thể gọi hắn đại ca, kêu tỷ tẩu tử!" Nói xong chính mình chịu đựng không nổi, ha ha nở nụ cười.
Ngọc Tú phải dùng dầu mỡ trên tay véo mặt nàng, Lý Nguyệt Mai một bên trốn một bên kêu tẩu tử tẩu tử, cuối cùng tránh không khỏi chỉ phải trốn ở trong góc xin tha, hai người nháo một trận.
Hạ Tri Hà ở trong, nghe được hai nàng vui đùa ầm ĩ cũng cười cười. Bất quá thực mau nụ cười trên mặt bà cũng chậm rãi phai nhạt, cuối cùng khe khẽ thở dài.
Khó trách mọi người nói, lòng người không đủ rắn nuốt voi*.
[Câu này ngụ ý: Một người nếu không biết đủ thì cho dù có một khối tài sản khổng lồ trong tay, họ cũng vẫn không thấy thỏa mãn.] Ngay từ đầu, bà chỉ nghĩ sẽ chọn cho Ngọc Tú một người con rể sau lại lại cảm thấy nếu Ngọc Tú có thể gả cho Lâm Tiềm thì tốt rồi, hiện tại hôn sự của hai người đã định rồi bà lại bắt đầu nghĩ nếu sau khi Ngọc Tú thành thân mà vẫn ở bên bà thì tốt quá rồi.
Ngọc Tú nói không nỡ xa bà, bà đây cũng sao bỏ được Ngọc Tú. Nuôi nữ nhi mười mấy năm giờ phải gả đi, lại gả đến nơi xa quanh năm suốt tháng không thấy mặt như vậy người làm nương này sao không chua xót.
Huống chi bà cũng lo lắng Ngọc Tú từ nhỏ ở Lý gia không có huynh đệ tỷ muội, càng không có thúc bá, chị em dâu. Lần này cho nàng gả đến gia đình đông cũng không biết nàng có thể thích ứng được không, tuy nói đi là có thể làm chủ gia đình nhưng nhà đông quá cũng không dễ dàng gì, mặc kệ làm tốt hay không tốt bọn họ không vừa ý để Ngọc Tú chịu ủy khuất lẻ loi một mình, mà nhà mẹ đẻ lại xa thì ai có thể đau lòng cho nàng đây? Hài tử mình thì mình đau lòng, người khác cũng sẽ không thể đau cho bà!
Trong viện, Ngọc Tú đem thịt xử lý tốt chỉ chờ thịt thấm nữa rồi treo lên hong gió là được.
Nhìn nàng làm xong, Lý Nguyệt Mai mới lại thò lại gần thấp giọng nói: "Ngọc Tú tỷ, muội ngày đó có nói với Lý Nguyệt Bình là chạng vạng* hôm nay đấy."
[* Chạng vạng: hơi mờ tối, khi mặt trời vừa mới lặn.] Mấy ngày hôm trước nàng cùng Ngọc Tú thương lượng, đem Lý Nguyệt Bình lừa ra hỏi mọi chuyện cho rõ.
Ngọc Tú nhìn sắc trời, đã tới giờ liền gật đầu rửa sạch tay hướng trong phòng nói: "Nương, con cùng Nguyệt Mai ra ngoài một lát sẽ trở về."
Hạ Tri Hà nói: "Bên ngoài gió lớn, mang thêm quần áo vào."
"Dạ, con đã biết." Ngọc Tú trở về phòng mang thêm quần áo cùng Lý Nguyệt Mai đi ra ngoài. Ra khỏi nhà, nàng nói với Lý Nguyệt Mai: "Một mình ta đi ra cửa thôn chờ nàng ấy được rồi, hai người cùng đi sẽ bị nàng ấy phát hiện."
Lý Nguyệt Mai không yên tâm " Nếu nàng ấy lại chơi xấu thì làm sao? Ngọc Tú tỷ, tỷ cho muội đi theo đi, muội không tới gần chỉ ở xa xa nhìn nàng ấy sẽ không phát hiện muội."
Ngọc Tú không lay chuyển được nàng, liền tùy nàng. Hai người cùng đi vào cửa thôn, tới một khu vườn phía sau cây đại thụ, trong chốc lát liền thấy Lý Nguyệt Bình từ trong thôn ra tới.
Trời lạnh như vậy nhưng nàng ấy lại ăn mặc mỏng mang, bên hông siết chặt lộ ra vòng eo tinh tế sắc mặt tái nhợt, hai mắt ngấn nước, quả thực nhược liễu phù phong*, nhu nhược* đáng thương.
[* Nhược liễu phù phong: yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió ] [*Nhu nhược: yếu đuối] Thấy nàng ấy thì liền tức giận, Lý Nguyệt Mai phi một ngụm thấp giọng mắng: "Không biết xấu hổ!" Nàng ban đầu dùng tên tuổi Trương Tin đi lừa Lý Nguyệt Bình cũng mong nàng ấy sẽ làm không làm ra loại sự tình này hiện tại không nghĩ tới nàng ấy so với tưởng tượng của nàng còn khống biết xấu hổ đến như vậy.
Hai người nhìn Lý Nguyệt Bình một bước tam hoảng, nhìn chung quanh mà đi đến trong thôn, ở trên đường từng chút quan sát nhìn xung quanh.
Lý Nguyệt Bình không nghĩ tới mình không gặp được Trương Tin mà ngược lại gặp Ngọc Tú đang chờ mình, khi xoay lại nhìn thấy người nàng sợ tới mức lui hai bước, chột dạ mà rũ xuống mí mắt, nói: "Ngọc, Ngọc Tú tỷ, tỷ như thế nào ở chỗ này?"
Ngọc Tú lạnh lạnh nói: "Vậy ngươi sao lại ở chỗ này? Đang đợi Trương Tin sao? Đáng tiếc, hắn hôm nay sẽ không tới."
Lý Nguyệt Bình đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, giọng the thé nói: "Sao tỷ biết? Là tỷ! Là tỷ cùng Lý Nguyệt Mai liên thủ gạt ta đúng hay không?! Các người cố ý gạt ta!"
Ngọc Tú lạnh lùng mà nhìn nàng, nói: "Ai lừa ngươi? Trương Tin khi nào tới tìm Nguyệt Mai thì liên quan gì tới ngươi? Nếu không phải chính ngươi tâm thuật bất chính, ôm trong mình những tâm tư này thì sao lại mắc mưu?"
Lý Nguyệt Bình cũng đã nghe không lọt tai, hi vọng của mình hiện giờ đã tan biến, cả người đều điên cuồng lên, "Cùng ta có quan hệ gì? Sao lại không liên quan gì tới ta?! Ngươi nhìn xem dáng vẻ Lý Nguyệt Mai kia có điểm nào hơn được với ta! Trương Tin muốn cưới nương tử thì hẳn là ta mới đúng! Ta mới xứng đôi với hắn, Lý Nguyệt Mai dựa vào cái gì!"
Ngọc Tú hiện giờ thấy nàng chỉ thấy phiền chán, cũng lười nghe nàng nói lời vô nghĩa, nói: "Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, Trương Tin cùng Nguyệt Mai sẽ sớm thành thân thôi ngươi sẽ đoạt không được đâu. Ta chỉ hỏi ngươi một sự việc, ngày đó ở trên núi vì cái gì muốn hại ta?"
"A," Lý Nguyệt Bình nghe xong lời nàng nói, ngược lại mà bình tĩnh lại, nói: "Ngọc Tú tỷ, tỷ đang nói cái gì, ta như thế nào nghe không hiểu?"
Ngọc Tú cũng khẽ cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ngươi nghe không hiểu cũng không sao, ngẫm lại kết cục của Lý Bệnh Chốc Đầu kia thì ta tin ngươi sẽ hiểu thôi."
Ngày đó, Lý Bệnh Chốc Đầu được người nhà đem đến trong huyện để nguyên dạng kéo đi, người trong thôn đều thấy Lý Bệnh Chốc Đầu giống như một con cá chết nằm ở trền xe bò, điên điên khùng khùng, cả người đã bị phế đi.
Trong mắt Lý Nguyệt Bình hiện lên một tia kinh hoảng, vẫn mạnh miệng nói: "Ta nghe không hiểu tỷ đang nói cái gì."
Ngọc Tú không nói chuyện nữa, chỉ đánh già nàng ấy một cái, nhìn trên lỗ tai nàng là khuyên tai hoa mai liền dừng một chút, trong lòng đã mơ hồ suy đoán được gì.
"Có người cho ngươi lợi tốt đúng không?"
Lý Nguyệt Bình kinh sợ, theo bản năng dùng tay sờ sờ vành tai xong thực mau lại buông "Không, không có."
Xem động tác nàng ấy thì Ngọc Tú có thể đoán được, bởi khuyên tai kia nàng từng thấy Dư quả phụ mang qua. Nàng cười lạnh nói: "Là Dư quả phụ! Không nghĩ tới mắt ngươi thấp kém như vậy, vì một đôi khuyên tai nhỏ mà cùng loại người này cấu kết với nhau làm việc xấu."
Bị nàng nói trúng, Lý Nguyệt Bình thẹn quá thành giận lại kích động lên "Trong mắt ngươi đương nhiên nhỏ rồi, chỉ trách ta không gặp được người nương tốt, cái gì cũng đều nghĩ tới ta. Ta đây, ta có cái gì? Ta cái gì đều không có! Ta biết ngươi khinh thường ta, chờ đến lúc ta gả cho nhà tốt hơn ngươi thì ngươi sẽ phải ngưỡng mộ ta thôi!"
"Ngưỡng mộ mà ngươi nói, chính là cướp những thứ của Nguyệt Mai sao?"
Lý Nguyệt Bình nói bừa bãi: "Cướp cái gì, bất quá dựa vào bản lĩnh chính mình thôi! Lý Nguyệt Mai giữ không được, sao có thể trách ta!"
Kỳ thật cảm xúc của nàng ấy hôm nay thất thường còn có một nguyên nhân khác. Ngày đó Dư quả phụ tìm nàng ấy, trừ bỏ cho nàng ấy một đôi khuyên tai thì còn hứa hẹn sẽ vì nàng ấy giới thiệu một hộ gia đình trong sạch, cuối cùng nàng ấy lại cảm thấy không có khả năng này. Lý Nguyệt Bình cảm thấy khó thở, lúc này mới xem Trương Tin là hy vọng duy nhất.
Ngọc Tú lắc đầu, nếu đã biết sau lưng có người dựt dây nàng ấy liền không muốn cùng Lý Nguyệt bình nói chuyện, cuối cùng nhìn nàng ấy một cái nói: "Ngươi tự giải quyết cho tốt đi, về sau ngươi và ta không cần lui tới nữa."
Khi ấy biết Lý Nguyệt Bình hại nàng, nàng liền nghĩ tới muốn trở về sẽ trả thù cho nên mới ra tay làm tắt đi hy vọng của nàng ấy, trước mắt xem dáng vẻ này của nàng ấy hiển nhiên đã bị quả báo rồi. Bất quá nàng cũng không muốn làm cái gì khác như vậy sẽ làm ô uế tay mình. Lý Nguyệt Bình người này tâm cao ngất trên trời lại sinh ra ở gia đình như vậy đã làm cho nàng ấy đau khổ và dày vò nhưng lại không thể giải thoát thì đây cũng coi như là trừng phạt lớn nhất đối với nàng ấy.
Nhưng đối với Dư quả phụ lại không thể bỏ qua được, chỉ là việc này phải xem xét kỹ hơn.
Ngọc Tú đi về, nghĩ xem nên đối phó với Dư quả phụ như thế nào, tốt nhất là có thể một lần hoàn toàn giải quyết luôn.
Thấy nàng đến gần, Lý Nguyệt Mai từ sau thân cây nhảy ra nói: "Ngọc Tú tỷ, không có việc gì chứ?"
Ngọc Tú lắc đầu, Lý Nguyệt Mai lại quay đầu lại nhìn đôi mắt thất hồn của Lý Nguyệt Bình xong hai người cùng rời đi.
Về đến nhà, Hạ Tri Hà hỏi: "Nguyệt Mai tìm con làm cái gì?"
Ngọc Tú cười cười, nói: "Nàng phải làm một bộ đồ mới, nhờ con cho ý kiến."
Nghe nàng nói tới quần áo mới Hạ Tri Hà đột nhiên nhớ ra cái gì, hai người lần trước đi trấn trên còn mua hai khúc vải, gần đây trong nhà bận rộn vẫn luôn quên. Bà đứng dậy đi vào trong ngăn tủ lôi ra tới, nói: "Lần trước thấy màu hồng cánh sen quá nổi bật nhưng thật ra mua rất đúng, năm nay ăn tết cũng làm cho Ngọc Tú nhà ta một bộ y phục mới, sang năm đã là nàng dâu mới rồi!"
"Nương ~" Ngọc Tú nghe bà nói liền đỏ mặt, cúi đầu không để ý tới bà.
**
Đại Dao trong núi, Lâm gia từng người một lúc này đang ngồi ở một tụ.
Triệu thị nói: "Bà mối đã đi đến Lý gia rồi, ngày lành là tháng 3 năm sau cho nên có một số việc chúng ta bắt đầu chuẩn bị là vừa. Chuyện đầu tiên chính là chuyện phòng ở."
Nhà Lâm đều là làm từ gỗ, tổng cộng có năm gian, phu thê già hai người một gian, hai gian cho phu thê của hai hài tử, dư lại hai gian, một gian làm phòng bếp cùng nhà kho, một gian khác là của Lâm Tiềm, nhưng hắn quanh năm không ở nhà nên bên trong hiện giờ có chút bừa bộn.
Triệu thị nhìn mọi người, nói: "Ngày mai ta sẽ đem phòng lão đại thu dọn một chút rồi đem những thứ không cần dọn ra, nơi nào nên tu sửa thì tu sửa để sang năm Ngọc Tú vào cửa có chỗ ở."
Việc này mọi người cũng không có ý kiến, Lâm Tiềm lại nói: "Bọn con sẽ không ở đây."
Hắn đã tự lập sớm, chuyện lúc ba tuổi nương khó sinh qua đời hắn vẫn còn nhớ rành mạch, càng nhớ rõ năm thứ hai cha hắn cưới dì hai. Hồi trẻ có chút cố chấp, cảm thấy cha hắn vứt bỏ hắn và nương rồi có gia đình mới. Mà hắn cùng bọn họ không tính là người một nhà, cha và dì hai cùng hai đệ đệ kia mới là một nhà, cho nên vẫn luôn không quá gần gũi với bọn họ
Hiện tại, hắn biết việc mà trước kia cha hắn làm đều là bất đắt dĩ nhưng chỉ là mấy năm nay không gần gũi họ hiện tại không thể nhanh chóng thân quen được. Hiện giờ một hai ngày trở về một chuyến, một nhà ngồi xuống ăn với hắn đã là cực hạn rồi. Nếu cứ ở đây mà nhiều người quá phức tạp, hài tử khóc nháo hắn sợ là không thể chịu đựng nổi.
Nghe hắn nói như vậy, Triệu thị kinh ngạc nói: "Không ở đây thì con muốn ở chỗ nào? Cũng không thể cho rằng Ngọc Tú giống như con là một đại nam nhân ở trong sơn động được!"
Lâm Tiềm nghe xong khẽ cau mày, bởi vì hắn chính là nghĩ như vậy, nhưng khi nghe con mẹ nó lời này thì cảm thấy như vậy hình như là không được rồi nhỉ?
Xem biểu tình này của hắn Triệu thị càng thêm bất đắc dĩ "Con đứa nhỏ ngốc này, con là nam nhân thân cường thể tráng đương nhiên cảm thấy ở nơi nào cũng không có vấn đề gì, cho cái ổ chó thì ta thấy nam nhân các người đều có thể ở được! Nhưng nương tử của con thì không được, nàng là một cô nương được nuông chiều từ nhỏ giờ con cho nàng sống trong sơn động, nơi đó đêm xuống rất lạnh lại còn có nhiều tảng đá lớn, con nói xem có thể ở được không?"
Mày Lâm Tiềm nhăn chặt lại, môi mấp máy, sau một lúc lâu nói: "Con xây nhà."
"Này thì còn tạm được." Nghe hắn nói vậy Triệu thị liền biết Lâm Tiềm không muốn ở đây nên cũng không thể miễn cưỡng dù sao thì mấy tôn tử cũng sẽ mau lớn phòng ở trong nhà cũng sẽ không đủ, sớm muộn gì cũng chia ra. Chỉ là lúc trước bà có cùng Hạ Tri Hà nói chuyện khi Ngọc Tú vào cửa sẽ cho cho nàng quản mọi chuyện trong nhà. Bất quá có thể chia ra sống thì bà tin rằng mỗi nàng dâu đều đồng ý.
Bà lại hỏi Lâm Sâm, nói: "Đương gia, thiếp đồng ý việc A Tiềm xây nhà, chàng cảm thấy thế nào?"
Lâm Sâm gật gật đầu, nói: "Cứ vậy đi."
Triệu thị lại nói: "Vậy được, bọn ta cho con xây nhà. Lúc trước nói nhà chúng ta đưa tám lượng làm sính lễ, trước mắt nếu muốn làm nhà thì buổi tối ta và cha con sẽ thương lượng một chút xem trong nhà còn có thể thêm ra bao nhiêu tiền." Nói rồi bà lại chậm rãi nhìn mấy nhi tử nàng dâu, nói: "Các con đừng cảm thấy không công bằng, hiện giờ cho đại ca các con bao nhiêu thì sau ngày các con có chia nhà ta cũng cho các con bấy nhiêu."
Mấy nhi tử cùng nàng dâu đều vội lắc đầu, tỏ vẻ trong lòng mình không có suy nghĩ này.
Lâm Tiềm rồi lại nói: "Không cần, con có bạc."
Triệu thị trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: "Con có bạc là chuyện của con, chờ nương tử của con qua cửa thì giao cho nàng bảo quản là được. Trước mắt cho con thành thân xây nhà là chuyện của người trong nhà nên con an phận nghe đi!"
Lâm Tiềm nhấp miệng, không nói chuyện nữa.
Chờ Triệu thị nói ra hết rồi Lâm Tiềm lại đặt chân đi vào trong sơn động, lần đầu nghiêm túc mà đánh giá cái nơi này. Nơi này là hắn cướp của một con gấu, ước chừng rộng một trượng*, sâu hai trượng, mặt đất gập ghềnh nhìn sơ có thể thấy được đá vụn bén nhọn nhô lên, nhánh cây cỏ rơi đầy đất, động này thô ráp cộm tay, có mấy chỗ đã mọc rêu, toàn bộ trong động tràn ngập mùi mốc.
[* 1 trượng = 10 thước, 1 thước = 0.4m] Đúng như lời Triệu thị, nếu cho hắn một cái ổ chó hắn cũng có thể ở được cho nên trước đây Lâm Tiềm cũng không cảm thấy nơi này có cái gì không ổn. Chính là trước mắt, nghĩ tới khi cô nương ở dưới chân núi tiến vào hắn lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Cho nên hắn muốn xây nhà. Hắn thật ra là có bạc, lần trước bắt được tên cường đạo quan phủ đã thưởng cho hắn ngân phiếu, sau khi trở về để chỗ nào nhỉ?
Lâm Tiềm nghĩ đến thì mày càng cau càng chặt, một lúc sau hắn bắt đầu lục tung mọi thứ mà tìm ngân phiếu.
__________________________
[1] Nước tương thịt: Thịt lợn ngâm xì dầu là thực phẩm được ướp với thành phần chính là thịt lợn, nước tương, đường, rượu trắng, muối tinh, hạt tiêu, quế, thì là, hoa hồi, nước, có vị mặn, cách chế biến đơn giản, đậm đà.(baidu)