Edit: NaHôm nay mùng hai, trời sáng Ngọc Tú đem cửa viện mở ra.
Hôm nay là ngày đi thăm hỏi người thân, bất quá nhà bọn họ không có thân thích để đi.
Mấy thế hệ trong nhà Lý Đại Trụ đều có con nói dõi, tới đời ông thì một huyết thống cũng không có. Mà Ngọc Tú cùng Hạ Tri Hà hai người đều bị bán vào, mấy năm nay các nàng chưa từng nghĩ tới chuyện liên lạc với người nhà nên đừng nói đến thân thích khác.
Cho nên mùng hai hôm nay bọn họ chỉ ở nhà.
Lý Đại Trụ dính lấy Hạ Tri Hà hai ngày cuối cùng bà không nhịn được nữa đuổi ông về phòng, trước mắt mẹ con hai người ngồi ở nhà chính bên cạnh là khay điểm tâm bánh kẹo cùng quả khô.
Không bao lâu sân ngoài truyền đến tiếng đùa giỡn vui cười, một đám tiểu hài tử ùa vào. Bọn Tam nhi đi đầu, hình thù kỳ quái như cái ấp, miệng thì nói: "Chúc tết Hạ thẩm thẩm/chúc tết bà thím! Chúc tết Ngọc Tú tỷ tỷ/chúc tết cô cô!"
Hạ Tri Hà cười tủm tỉm gọi bọn nhỏ lại để Ngọc Tú cho bọn chúng mỗi người một chút đồ ăn, những hài tử nói cảm ơn rồi đẩy đẩy ồn ào mà rời đi.
Buổi sáng thường có tiểu hài tử tới cửa chúc tết, mỗi đứa đều được một túi đồ ăn.
Hạ Tri Hà nói: "Ngày này năm sau đến phiên con cùng A Tiềm tới chúc tết ta rồi. Lại qua năm sau nữa ta đây cũng sẽ có cháu ngoại đến chúc."
Ngọc Tú có chút thẹn thùng nói: "Nương, người nói cái gì vậy."
Hạ Tri Hà cười nói: "Có cái gì mà ngượng ngùng, con cùng A Tiềm ba tháng nữa phải thành thân, sau khi thành thân chã lẽ không có suy nghĩ đến chuyện sinh con?"
Ngọc Tú cúi thấp đầu không nói lời nào.
Đảo mắt đã tới 15 tháng giêng, ngày này trấn trên có hội đèn lồng, Lý Nguyệt Mau tới cửa rủ Ngọc Tú cùng đi.
Ngọc Tú nói: "Những cái đèn đó phải đợi buổi tối thì nó mới đẹp, chúng ta lại không thể ở đó đến tối nên giờ không có gì để xem đâu"
Lý Nguyệt Mai ngượng ngùng xoắn xít trong chốc lát mới nói thật, thì ra là Trương Tin muốn cùng nàng đi trấn trên nhưng nàng một mình ra cửa nương nhất định sẽ không yên tâm cho nên tới kêu Ngọc Tú cùng đi.
Ngọc Tú liền cười nói: "Thì ra là lấy ta làm lá chắn, vậy thì ta đây sẽ không đi."
Tuy nói như thế nhưng giữa trưa nàng vẫn là nói một tiếng với nương cùng Lý Nguyệt Mai đi trấn trên.
Trấn trên rất nhiều cửa tiệm, hiện tại còn treo đèn lồng màu đỏ, ven đường có mấy quán nhỏ quán treo đầy đủ loại đèn nguyên tiêu*.
(*Nguyên tiêu: Gọi tắt của "nguyên tiêu tiết" 元宵節 đêm rằm tháng giêng, dân gian Trung Quốc rước đèn, ăn bánh, múa sư tử, chơi trò câu đối.) Hai người đi đến bên cầu ước định, Trương Tin đã sớm chờ ở đó. Ngọc Tú kêu Lý Nguyệt Mai tự mình đi qua: "Ta vừa lúc muốn đi Tú trang có việc, một chút nữa muội đi đến đó tìm ta. Muội một mình phải cẩn thận một chút, cùng hắn ở nơi nhiều người trò chuyện là được đừng đi đến nơi khác."
Lý Nguyệt Mai vội gật đầu, "Muội biết rồi, muội chỉ ở chỗ này cùng hắn nói vài câu một lát sẽ đi tìm tỷ."
Ngọc Tú gật gật đầu đi thẳng đến Tú trang tìm Sân nương. Mấy năm nay vì thân thể nương mà Sân nương cũng giúp đỡ tìm không ít thuốc, đại phu trấn trên kia chính là do Sân nương giới thiệu, hiện giờ nương nàng có thai nên đến nói với bà một tiếng.
Sân nương nghe xong tin tức này cũng kích động đến sắp rơi lệ, bà một bên xoa khóe mắt một bên nói: "Ta và nương con cùng nhau lớn lên thân như tỷ muội ruột yêu thương nhau, hiện giờ nàng rốt cuộc cũng hết khổ rồi ta sao có thể không cao hứng cho nàng?"
Ngọc Tú nói: "Nương vốn dĩ muốn chính mình tới cửa cùng dì Sân nói chuyện này, chỉ là đại phu muốn nương tĩnh dưỡng nên mới kêu con đến đây."
Sân nương vội nói: "Đừng để cho nương con lăn lộn lung tung, để nàng an tâm dưỡng thân đợi ngày khác ta đi xem nàng."
Ngọc Tú gật gật đầu, "Dạ, con trở về sẽ nói lại với nương."
Sân nương lại hỏi Hạ Tri Hà ngày gần đây ăn uống thế nào, có làm việc và nghỉ ngơi không. Bà một bên nói một bên quan sát biểu tình của Ngọc Tú, thấy trên mặt nàng cũng sốt ruột nên bà ở trong lòng gật đầu.
Cũng không trách bà lo lắng, căn bản Hạ Tri Hà nói có nói để Ngọc Tú thành thân rồi tài sản trong nhà đều để lại cho Ngọc Tú. Trước mắt bà có thai, Ngọc Tú lại phải gả ra ngoài, mọi thứ trong nhà khẳng định để lại cho đứa bé trong bụng, nếu đổi lại người khác khó có thể đảm bảo trong lòng không bất bình. Cũng may Ngọc Tú không phải phải là người như vậy.
Hai người hàn huyên vài câu, Sân nương đột nhiên nhớ tới, nói: "Tú nhi, ngày lành của con là mười tám tháng ba sao? Bao gối đệm chăn này kia đã bắt đầu thêu chưa?"
Ngọc Tú đỏ mặt nói: "Mấy ngày nay chuẩn bị thêu."
Sân nương vội nói: "Ta nơi này vừa có một loại vải thêu là mốt của tỉnh thành trên, bộ dáng nó thật sự rất mới mẻ độc đáo, ta đưa cho con xem nếu của hồi môn của con thêu thành như vậy khẳng định đẹp."
Ngọc Tú ở lại xem vải thuê đến khi trời bắt đầu ngả về phía tây thì Lý Nguyệt Mai đi vào trong tiệm tìm nàng, hai người cùng nhau trở về thôn.
Buổi tối có rất nhiều nhà đốt pháo lên.
Ngọc Tú lấy cái đèn hoa sen hôm nay mua từ trấn trên mang ra ngoài cửa, Hạ Tri Hà cũng đứng lên cùng nàng nhìn đèn lồng được treo lên, nhìn trong chốc lát bà nói: "Tú nhi, con đến phòng nương ngồi một lát."
Ngọc Tú gặt đầu đỡ bà trở về phòng rồi lại giúp bà điều chỉnh cơ thể nằm trên giường rồi lấy cái ghế dựa ngồi ở mép giường.
Hạ Tri Hà vừa rồi lại muốn nôn thật vất vả mới áp xuống đi, vỗ ngực nói: "Gần đây A Tiềm không tới đây, không biết có phải hay không trong nhà có chuyện."
Ngọc Tú cúi đầu, nói: "Con cũng không biết."
Hạ Tri Hà liền nói: "Cha con gần đây cũng bận bằng không nên đến đó xem hắn thế nào. Bất quá con cũng đừng nghĩ nhiều, tình huống nhà ta đặc biệt bằng không nhà người bình thường khi nam nữ chưa thành thân thì không nên gặp mặt. Lúc trước A Tiềm tới nhà mình kỳ thật là thường xuyên, bây giờ như vậy là bình thường."
Ngọc Tú gật gật đầu, nói: "Con biết, nương đừng lo lắng."
Nói chuyện một chút Hạ Tri Hà có chút mệt mỏi, Ngọc Tú đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi mình thì trở về phòng.
Nàng ngồi ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn đôi giày đã làm xong nhưng lại không có cơ hội đưa.
Sau đêm trừ tịch đó, đã nửa tháng Lâm Tiềm không xuất hiện.
Lúc trước Ngọc Tú còn nghĩ có phải hay không buổi tối ngày đó chính mình để hắn một mình ngồi ở trong sân nên hắn tức giận. Mấy ngày trước, nàng nhịn không được kêu mấy tiểu hài tử đi xuống chân núi nhìn thì chúng bảo trong viện không có ai.
Ngọc Tú nghe xong lời này, trong lòng liền mờ mịt.
Chẳng lẽ hắn trở về Đại Dao? Cũng có thể có khả năng này, hắn vẫn luôn sống ở trong núi đột nhiên xuống núi ở không quen có lẽ đã đi về.
Nhưng nàng lại nhịn không được nhớ tới lời lúc trước của Triệu thị, sau mười tuổi Lâm Tiềm vẫn luôn một mình ở bên ngoài kiếm sống. Bọn họ chưa bao giờ hỏi mười mấy năm nay Lâm Tiềm rốt cuộc ở bên ngoài làm cái gì. Hắn lần này trở về là muốn ở luôn trong đó hay là sẽ quay lại đây?
Nếu hắn muốn về đó vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Hiện tại hắn rốt cuộc là về trên núi hay là đi ra ngoài? Nếu đi ra ngoài, đi làm cái gì? Có nguy hiểm hay không? Sẽ trở về sao? Khi nào trở về?
Ngọc Tú không dám nghĩ tiếp.
Chớp mắt đã đến tháng hai, ngày lành ra cửa của Lý Nguyệt Mai là mùng ba tháng hai.
Đến ngày này, Ngọc Tú dậy rất sớm để làm cơm sáng trong nhà xong chạy đến nhà Cầm thím bêm cạnh.
Lý Nguyệt Mai đang ở trong phòng trang điểm vừa thấy Ngọc Tú đến, liền vội kéo tay nàng nói: "Ngọc Tú tỷ muột rất khẩn trương, một chút nữa muội nên làm cái gì?"
Ngọc Tú nói: "Đừng sợ, chút nữa hỉ bà nói muội nên làm cái gì muội liền làm như thế ấy là được, nếu bà ấy không lên tiếng thì muội đừng nhúc nhích."
Lý Nguyệt Mai vội gật đầu, lại nói: "Ngọc Tú tỷ, tỷ xem cái cây trâm này nên cài như thế nào, muội đây cài không được đẹp."
Ngọc Tú cài lại cho nàng, nàng biết trong lòng Lý Nguyệt Mai đang khẩn trương nên luôn ở trong phòng cùng nàng nói chuyện giúp nàng trang điểm.
Không lâu sau, Cầm thím ứng phó khách bên ngoài xong thì tiến đến phòng. Ngọc Tú hiểu được hai mẹ con nàng đang có chuyện muốn nói với nhau nên nàng lấy cớ đi ra ngoài.
Một lúc sau, kiệu hoa nhà Trương gia đã tới trước cửa.
Cầm thím với đôi mắt đỏ hoe ra đón khách, Ngọc Tú vào cửa phòng liền thấy hốc mắt của Lý Nguyệt Mai cũng hồng hồng khóe mắt còn vương nước mắt.
Nàng vội dùng khăn giúp nàng lau đi, nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ sao lại rơi nước mắt? Để người ta thấy sẽ chê cười muội."
Lý Nguyệt Mai hít hít cái mũi, nói: "Ngọc Tú tỷ, muội luyến tiếc nương, cũng luyến tiếc tỷ."
Ngọc Tú nói: "Nha đầu ngốc muội đâu phải sẽ không trở về, Trương gia cách thôn chúng ta đi chỉ nửa canh giờ, muội nếu nhớ chúng ta cứ việc trở về là được. Ta cũng luyến tiếc muội, nhưng chúng ta đều không còn nhỏ chuyện thành thân là chuyện đương nhiên nên muội đừng khóc nhè nữa."
Nhanh sau đó bên ngoài thả pháo, Ngọc Tú vội đem khăn voan đỏ che lên cho Lý Nguyệt Mai.
Lý Tịnh đi vào trong phòng cõng Lý Nguyệt Mai ra cửa.
Ngọc Tú cùng Cầm thím đứng ở cửa nhìn kiệu Trương gia đi xa, Cầm thím vẫn luôn chịu đựng bây giờ nước mắt rơi xuống.
Ngọc Tú cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng. Chỉ một tháng rưỡi nữa nàng cũng sẽ ra cửa giống Nguyệt Mai đến lúc đó nương khẳng định cũng sẽ trốn ở trong phòng khóc.
Sau khi gả đi nàng có người nhà khác, cuộc sống về sau là tốt hay xấu, là vui hay buồn, tất cả đều do họ quyết định.
Buổi chiều, Ngọc Tú đi tới bờ sông giặt quần áo, ngày trước đều có Lý Nguyện Mai ở bên cạnh ríu rít nói chuyện còn bây giờ đột nhiên không nghe được tiếng của nàng làm người ta cảm thấy quạnh hiu.
Nàng bưng bồn gỗ chậm rãi đi trở về, khi đi qua rừng trúc liền thấy hình bóng quen thuộc kia.
Không thấy mặt một tháng, Lâm Tiềm vẫn mặt quần áo ngắn phai màu, tóc có chút loạn, trên mặt râu đã cạo sạch, chỉ có đôi mắt thâm đen, giống như ngày thường lui tới.
Ngọc Tú đột nhiên thấy hắn thì mũi cay lên hốc mắt nóng lên, trong lòng không rõ là ủy khuất là oán trách hay là lo lắng, nàng vội xoay người dùng sức chớp chớp mắt.
Lâm Tiềm nhìn trong chốc lát rồi tiến lên muốn cầm lấy bồn gỗ trên tay nàng thì Ngọc Tú tránh sang hướng khác.
Nàng cũng không hiểu tại sao ngực mình có chút khó chịu, thấy Lâm Tiềm không hé răng mà muốn tới lấy bồn gỗ ở trên tay nàng, nàng dứt khoát xoay người lạnh lùng nói: "Không dám làm phiền."
Trước kia ở trước mặt Lâm Tiềm nàng luôn ôn hòa cẩn thận, bên trong thẹn thùng, bộ dáng lạnh như băng của bây giờ trước nay chưa từng thấy qua.
Lâm Tiềm ngẩn người, hỏi: "Nàng tức giận sao?" Giọng hắn có chút khàn khàn bộ dạng như thể lâu rồi chưa nói chuyện.