Lọc Truyện

Tiểu Thanh Mai Phật Hệ

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé


Lý Thanh Mặc thực sự đang đang trốn Thanh Nhiễm.


Có lẽ cảm thấy lần này Thanh Nhiễm thi được thứ hai, mà anh lại chỉ treo thân ở đuôi của top mười nên mấy ngày nay anh toàn sớm đi tối về.


Đến tối đợi Thanh Nhiễm đi ngủ rồi anh mới rón rén bò về, còn sáng ra, Thanh Nhiễm còn chưa dạy anh đã đến trường.


Ba Lý gọi điện thoại cho anh, anh vẫn lấy lý do là chủ nhiệm bắt ở lại ôn tập, có chết cũng không về.


Ba Lý đánh chịu, chỉ có thể gọi điện thoại cho chủ nhiệm của Lý Thanh Mặc.


Cô Tôn nhận điện thoại, giọng nói cực kỳ giống tiểu cô nương.


Cô Tôn nói Lý Thanh Mặc là học sinh duy nhất của lớp cô có thể tiến vào top mười, từ nay về sau phải bắt anh để tâm vào việc học nhiều hơn, vì vậy khoảng thời gian này cô tự mình đến giám sát anh, mong gia đình có thể hiểu cho.


Ba Lý đương nhiên đồng ý, có nhiều hơn một người giúp trông chừng con trai, ông vui còn chẳng hết.


Đợi sau khi cười nói cúp điện thoại, ba Lý hỏi Thanh Nhiễm: “Có phải chủ nhiệm lớp anh con không lớn tuổi không, nghe giọng nói rất trẻ.”


Thanh Nhiễm đang nửa nằm lên sô pha xem ảnh Nguyễn Nhuyễn gửi cho cô, lựa lời đáp: “Vâng, nghe nói chỉ lớn hơn con năm hay sáu tuổi, trước đây thực tập, năm ngoái mới chuyển chính thức, anh con là lớp đầu tiên cô dẫn dắt.”


Ba Lý gật đầu: “Giáo viên còn trẻ vậy mà đã có trách nhiệm như thế rồi, thật khó có được.”


Thanh Nhiễm cũng thấy vậy, tuổi tác của cô Tôn với học sinh lớp ba không có chênh lệch thế hệ, cũng sẽ không như lão Ngô động một chút là lại cho học sinh một bát súp gà tâm hồn.  


(*súp gà tâm hồn: món ăn bồi bổ tinh thần; cũng có thể làm cho tâm trạng trở nên phấn chấn, cổ vũ ý chí khi gặp trắc trở và oan ức)


Cũng không biết Lý Thanh Mặc dẫm phải vận phân chó gì, gặp được giáo viên chủ nhiệm tốt đến vậy.


Công việc của ba Lý đang bước vào giai đoạn căng thẳng, ở nhà cũng phải xử lý công việc, ngày nào ông cũng phải làm đến nửa đêm canh ba.


Đợi ba Lý rời phòng khách, Thanh Nhiễm cũng thu điện thoại về, vác cặp sách lên lầu.


Tin nhắn của Nguyễn Nhuyễn cũng từng tin từng tin nhảy ra.


Nhuyễn Muội Chỉ: Nhiễm Nhiễm, mình về nhà rồi.


Nhuyễn Muội Chỉ: Ảnh mình gửi cậu đã xem chưa?


Thanh Nhiễm: Xem rồi.


Nhuyễn Muội Chỉ: A a a a a a, Nhiễm Nhiễm, cậu không tận mắt thấy hiện trường lúc đó, An ca của mình soái đến không khép nổi chân.


Thanh Nhiễm nhìn bốn chữ “không khép nổi chân” kia có chút hiếu kỳ, không biết Tạ Ánh An làm gì mà để Nguyễn Nhuyễn nói ra mấy từ dâm như này.


Sau đó cô gửi lại một dấu chấm hỏi.


Nguyễn Nhuyễn chính là đợi cái này, lập tức gửi đến một đoạn video ngắn.


Video bắt đầu từ lúc Tống Thời Trạch cầm loa dọa người, nhưng lời lời của cậu ta cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, có lẽ mọi người cảm thấy pháp luật cũng không trách được số đông, không ai bước lên xem đến lúc đó cậu ta định tím ai.


Đến khi Tạ Ánh An cầm loa, vân đạm phong khinh nói một câu, khoảng cách quay hơi xa, lại thêm giọng Tạ Ánh An không quá lớn, bên ngoài còn có tạp âm, căn bản không nghe rõ câu gì.


Thanh Nhiễm cũng lười nghe, sau đó có vài cô gái cúi đầu đến bên chiếc bàn cầm bút viết gì đó, rồi người bước lên ngày càng nhiều, video cũng kết thúc rồi.


Lúc Thanh Nhiễm xem video, Nguyễn Nhuyễn cả gửi đến cả một đống tin nhắn, đại khái là cảnh tượng ở sân vận động đã thu hút mấy giáo viên đến, cuối cùng ngay cả chủ nhiệm giáo dục cũng tới xem.


Nhuyễn Muội Chỉ: Nhiễm Nhiễm, cậu chưa thấy thôi, sắc mặt tên Tống nguu ngốc kia hết xanh lại đen, ý như phường nhuộm.


Thanh Nhiễm không muốn tiếp tục chủ đề này, cô biết chỉ cần liên quan đến chuyện linh tinh này, tinh lực của Nguyễn Nhuyễn giống như vô tận.


Cô chụp đống bài tập gửi cho Nguyễn Nhuyễn, ý bảo cô phải đi làm bài rồi, Nguyễn Nhuyễn gửi lại một cái meme khóc huhu.


Thanh Nhiễm chuyển điện điện thoại về chế độ im lặng, vứt ở góc bàn rồi bắt đầu viết bài.


Học kỳ hai của năm hai thời gian học vô cùng căng thẳng, nhưng rất nhiều học sinh dùng lời nói của lão Ngô thì là chưa chết thì không sợ, cảm thấy còn hơn một năm nữa mới thi đại học, ngày mai học rồi vẫn kịp. 


Cứ ngày mai rồi đến ngày mai, ngày mai vô tận.


Nguyễn Nhuyễn chính là người như vậy, lúc ngồi cùng bàn với Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm còn có thể giám sát cô học. Từ sau khi ngồi cùng Ôn Thời Nghi, cô nhóc này như chim sổ lồng, may mà thi giữa kỳ thành tích của cô không bị tụt xuống, nếu không lão Ngô sẽ túm cô đi trò chuyện.


Lúc sắp ngủ, Thanh Nhiễm nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.


Không nghĩ cũng biết, Lý Thanh Mặc để cô không phát hiện anh đã về nên lại rón ra rón rén về phòng.


Thanh Nhiễm không thèm quan tâm anh, cô đang suy nghĩ vấn đề hôm qua phát hiện ra lúc trên lớp, nếu như bình thường, cách Ôn Thời Nghi gần như vậy, cô sẽ không có khả năng trả lời câu hỏi của giáo viên.


Nhưng sao hôm qua cô lại trả lời được nhỉ?


Vốn dĩ cô còn cho rằng hào quang của nữ chính có thể là bị yếu dần đi, nhưng chiều nay lúc Trịnh Xuân Minh cần thận hỏi bài cô, trong đầu cô lại đột nhiên trống rỗng.


Bài tập kia đơn giản như vậy, cô chắc chắn biết nhưng lúc đó cô lại không giải được.


Không, chính xác mà nói thì là cô biết đáp án nhưng không nói ra được.


Lúc đó còn làm cho Trịnh Xuân Minh nghĩ rằng cô không muốn chỉ dạy cho cô ấy, tình cảnh vô cùng ngại ngùng. 


May mà lúc ấy Tạ Ánh An quay lại giúp cô giải vây, viết các bước làm bài cho Trịnh Xuân Minh.

 

Cô thấy chuyện này quá mức mơ hồ, ánh mắt kia của Tạ Ánh An có lẽ cô cũng đã nhận nhầm.


Thanh Nhiễm nhắm mắt lại, tỉ mỉ nhớ từng chi tiết lúc cô trả lời giáo viên hôm qua.


Bây giờ cô chỉ muốn bình an qua ngày, không muốn thay đổi cốt truyện nữa, càng không muốn rõ ràng bản thân khắc khổ nỗ lực học tập mà đến cuối lại bị hào quang của nữ chính ảnh hưởng, không thể thi được thành tích tốt.


Nghĩ lại thì hôm qua cũng không khác gì so với ngày khác.


Lẽ nào tiếp xúc cơ thể với Tạ Ánh An có thể làm suy yếu hào quang của nữ chính.


Có chút vớ vẩn.


Thanh Nhiễm xoay người, tiếp tục nghĩ về chuyện trước khi cô bị gọi đứng dậy trả lời, cô có tiếp xúc gì với Tạ Ánh An không?  


Hình như cũng không có, cô với Tạ Ánh An quá quen thuộc rồi, hơn nữa lúc cô lên lớp sẽ chuyên tâm học tập, không bị những chuyện khác dễ dàng ảnh hưởng.


Mà Tạ Ánh An bình thường cũng không nói nhiều, một ngày của anh không phải đang học thì cũng là nghịch bút, không thì là chơi điện thoại.


Hai người dù ngồi cùng bàn ngưng bình thường một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải, thật sự không có tiếp xúc cơ thể.


Dường như phát hiện ra huyền cơ rồi, Thanh Nhiễm thầm quyết định, ngày mai lúc lên lớp, cô phải trộm thử vô ý chạm vào Tạ Ánh An, có lẽ Tạ Ánh An không phát hiện ra đâu.


Cứ đắn đo nhiều như vậy, cô cũng không lật qua lật lại nữa, rất nhanh chìm vào giấc mộng.

Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT