Mai Cát Vi liền tỏ vẻ đồng tình với Liêu Tuấn Vĩ: “Phải đó Uyển Vũ cậu nhất định phải đến đó nha”.
Kiều Uyển Vũ nghĩ nghĩ rồi đáp: “Mình sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để đến với các cậu”.
Mai Cát Vi liền nói: “Cậu không đến thì sau này đừng nhìn mặt mình nữa”.
Kiều Uyển Vũ liền nói: “Lúc nhận được thiệp mời tôi cứ tưởng là thiệp cưới của hai người chứ?”.
Mai Cát Vi đỏ mặt quay người đi: “Làm gì có, thôi hẹn gặp cậu ở buổi tiệc họp lớp nha” rồi vội chạy đi.
Liêu Tuấn Vĩ quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt sầu não tội nghiệp: “Mình cầu hôn rồi nhưng cậu ấy vẫn chưa đồng ý”.
“Nhân lúc mình còn ở thành phố Vịnh Xuyên này thì mau kết hôn đi, mình ra nước ngoài lần nữa không biết tới bao giờ mới quay lại á”.
Liêu Tuấn Vĩ hất mặt lên: “Cậu không về mình qua tận bên đó kéo cậu về là được rồi chứ gì, mình phải đi rồi gặp lại sau nha…à mà nhớ phải đến tiệc họp lớp đó”.
“Ừ tạm biệt”.
Cả ngày hôm đó Kiều Uyển Vũ cứ thơ thơ thẫn thẫn như người mất hồn, cô rất muốn đi họp lớp vì có thể gặp lại những con người thân thương từng ngồi cùng lớp với mình dưới một mái trường nhưng bên cạnh đó cũng vô cùng sợ hãi bởi vì có những người nếu gặp lại chỉ thêm xa cách, có những chuyện đào mồ lên lại cảm thấy đau lòng.
Kiều Uyển Vũ đang nằm trên chiếc ghế mây nhìn lên bầu trời một cách vô định thì chuông điện thoại reo, thấy cái tên đang nhấp nháy trên màn hình cô liền nghe máy: “Nghe đây”.
Bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của ai đó: “Người bên Tề gia biết em về Vịnh Xuyên rồi có lẽ ngày mai sẽ đến thăm em đó”.
Kiều Uyển Vũ hốt hoảng lên: “Thôi chết, đáng ra phải đem lễ vật đến đó trước mới đúng, ngày mai lập tức đi”.
“Không cần vội…họ biết em vừa về Vịnh Xuyên còn phải sắp xếp nhiều thứ nên mới không đến sớm đó nếu không hôm qua đã đến thăm em rồi”.
“Nhưng mà như vậy có lỗi lắm” Kiều Uyển Vũ có chút lúng túng.
Giọng điệu ngông cuồng của ai đó vang lên: “Sợ gì chứ, người có quan hệ với em là anh những người khác không quan trọng, trễ rồi nghỉ ngơi sớm đi đừng suy nghĩ nhiều nữa biết không”.
“Uhm”.
Cái thái độ ngang tàn, ngông cuồng của người đó đôi lúc làm Kiều Uyển Vũ cảm thấy rất an tâm, mặc dù biết người đó là bảo vệ cho người khác, mình chỉ mượn tạm sự che chở đó thôi nhưng lại cảm giác rất bình yên không phải sợ bất cứ thứ gì cả.
Ngày hôm sau, có một người phụ nữ trung niên cách ăn mặc vô cùng sang trọng, quý phái cùng một cô gái trẻ đẹp tên Mạc Hy Nhi đến Hoàng Kim Uyển Cảnh rồi cùng ăn cơm, trò chuyện với Kiều Uyển Vũ gần nửa ngày trời, đến xế chiều họ mới về.
Mặc dù, tặng phẩm toàn đồ cao cấp, như sợi dây chuyền đá quý trị giá gần 140 USD nhìn rất tinh tế, sâm ngàn năm có tác dụng dưỡng da, tùy hươu làm bằng ngọc lục bảo tinh xảo nhưng thái độ và cách nói chuyện của họ đúng là làm cho Tiểu Lộc bực mình.
Chờ lúc hai người khách kia ra về Tiểu Lộc liền lên tiếng nói với Kiểu Uyển Vũ: “Thiếu phu nhân, chuyện này đúng là quá đáng rồi phải báo lại thiếu gia mới được”.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu lên tiếng: “Không cần đâu, mang những vật phẩm này cất vào kho hết đi”.
Tiểu Lộc nhăn mày tỏ vẻ không cam tâm: “Thiếu phu nhân à cô hiền lành quá rồi đó, Mạc Hy Nhi đó rõ ràng là loại nữ nhân lăng loàng thích cướp chồng của người khác mà, cô cứ im lặng thì sẽ là người chịu thiệt thòi đó”.
Kiểu Uyển Vũ vẫn bình thản đáp: “Chuyện của Mạc Hy Nhi không phải chúng ta có quyền quyết định cứ thuận theo tự nhiên thôi”.
Tiểu Lộc đành ngậm ngùi mang số lễ vật mà Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi đem đến sáng nay cất vào nhà kho.
Kiều Uyển Vũ nhìn hoàng hôn buông xuống cả bầu trời nhuốm một màu hồng buồn bã ảm đạm, ánh mắt cô cũng trở nên sâu thẳm chứa nhiều điều không thể nói thành lời, biết đến bao giờ cô mới có thể làm chủ cuộc đời mình đây?! Biết đến bao giờ mới thôi mượn cuộc sống của người khác và sống thật với những cảm xúc của chính mình đây?!
Ngày trước Kiều Uyển Vũ thích nhất là ngắm hoàng hôn, đối với cô hoàng hôn chính là khoảnh khắc đẹp nhất an yên nhất trong ngày nhưng chẳng biết từ bao giờ trong mắt cô nó lại buồn đến như thế, vô tận và tâm tối đến thế.
Cái cảm giác mỗi ngày cứ đều đặn trôi qua mà mình vẫn chưa làm được những gì mình muốn vô cùng bất lực sẽ xâm chiếm lấy còn người ta, vây hãm con người ta trong một vòng lẩn quẩn không thể thoát ra ngoài được.
Những lời mà Tề phu nhân đã nói lại văng vẳng vang lên bên tai của Kiều Uyển Vũ: “Dù cho có cưới thêm Mạc Hy Nhi thì con vẫn sẽ thiếu phu nhân chính thức nên không có gì phải lo lắng cả, con cái của Hy Nhi đều sẽ là con của con trên danh nghĩa và thực tế”.
Mạc Hy Nhi cũng khiêm tốn bảo: “Em chỉ thích khu nhà phía Tây của Hoàng Kim Uyển Cảnh này thôi nhất định sẽ an phận mà sống ở đó đến hết đời”.
Kiều Uyển Vũ khẽ nhếch môi mỉm cười lạnh lẽo, họ bảo cô cho phép người đó cưới thêm vợ lẽ nhưng mà họ đâu có biết cô không có quyền hạn như vậy, đó không phải là chuyện cô cho phép hay không mà là người đó có muốn hay không.
Tiểu Lộc bước vào rồi lên tiếng: “Thiếu phu nhân, nên đi ăn cơm tối rồi”.
Kiều Uyển Vũ khẽ thở dài một cái rồi quay người lại: “Tôi cũng đói nãy giờ rồi”.