Lọc Truyện

Tình Một Đêm Đầy Bất Ngờ Với Thiếu Gia

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

“Cô không muốn biết đám côn đồ hôm qua là do ai phái tới sao?” Thanh âm trầm thấp vang lên nặng trĩu sau lưng cô.

Tô Mộc Vũ bỗng nhiên dừng bước, do dự, lại tiếp tục bước đi.

“Cô cũng không muốn biết những bức ảnh đó là do ai làm sao? Cô rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ yếu đuối, mặc kệ cho người ta chém giết à?” Thanh âm của Phong Kính lại vang lên sau người cô, câu nói đó như một lời nguyền vang âm ỉ trong tai.

Tô Mộc Vũ nâng chân, nghe được câu này rốt cuộc vẫn cứng ngắc thân mình.

Phong Kính nhẹ hừ một tiếng, dường như đối với hiệu quả này rất là vừa lòng.

Hắn tiến tới một bước, thong thả, tao nhã và tiêu sái đứng trước mặt cô, một cánh tay vòng ra sau, cúi người, ánh mắt sắc bén nhìn cô, bức cô phải dao động đôi con ngươi.

Vẻ mặt lạnh lùng của hắn, mang theo khí phách bẩm sinh cùng kiêu ngạo. Phản chiếu trong đôi mắt hắn là hình ảnh cô mỏng manh, run rẩy cùng giãy dụa.

“Cô muốn tiếp tục làm một con kiến nhỏ đáng thương, bị bọn chúng khi dễ một cách nhục nhã, mặc kệ cho bọn chúng đè bẹp lòng tự trọng của cô, khiến cô vĩnh viễn cũng không cách nào giải thoát sao?” Từng câu từng câu lạnh như băng mà nặng nề cùng nhau đánh úp vào cõi lòng Tô Mộc Vũ.

“Cô có biết sau này cô sẽ ra sao sao? Chỉ cần bọn chúng còn ở chung một ngày thì cô cuối cùng gì cũng sẽ bị đè bẹp dưới chân, bị mọi người cười nhạo. Cô thật muốn thanh danh của mình bị phá hư, để đi tới chỗ nào cũng trở thành tâm điểm cho người ta chỉ chỉ chỏ chỏ sao? Giống như là một con chó nhỏ làm xiếc cho loài người mua vui thôi sao?”

Con ngươi của Tô Mộc Vũ bỗng dưng trừng lớn, cõi lòng run rẩy.

“Hoặc là… dùng hai tay của cô… báo thù” Một câu cuối cùng, giống như một lời cám dỗ của quỷ Satan mang theo dòng nước ấm áp chảy đến tận tim cô, khiến toàn thân cô run rẩy.

Thấy cô chậm rãi xoay người, từng bước tiêu sái đứng trước mặt hắn, khóe miệng nam nhân anh tuấn rốt cục cũng cong lên.

Tô Mộc Vũ nắm chặt nắm tay, khắc chế run rẩy, cắn cắn môi, nói: “Anh… muốn gì?”

” Muốn cùng cô làm một giao dịch nhỏ” Đầu ngón tay lạnh như băng lướt nhẹ trên mặt cô, nâng bờ môi hồng nhạt đến gần môi hắn “Làm người phụ nữ của tôi, tôi sẽ cho cô tất cả, kể cả… niềm đam mê gốm sứ của cô”

Đôi con ngươi đen nhánh, lành lạnh, sâu như vậy, giống như bao vây lấy tất cả, chứa toàn bộ bầu trời đen đầy sao trời, lại như lời dụ dỗ Eve ăn trái cấm, dùng lời nói nhẹ nhàng, kéo cô rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

“Đừng có do dự buồn cười như vậy. Cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận!”

Những lời này như tiếng sét đánh cho Tô Mộc Vũ giật mình, mặt trắng như tờ giấy, trong đầu ong ong.

Trước mắt không ngừng hiện lên hình bóng chồng cũ cùng đứa em gái ruột thịt, còn có sự chán ghét trong mắt cha mẹ, ánh mắt xem thường của thế nhân, từng giấc mộng mất mát… Tất cả những chuyện này như cái lưới vây chặt lấy cô, như lửa địa ngục thiêu cháy, không thể siêu thoát.

Xúc động cùng giãy dụa của cô đều lọt vào mắt hắn, Phong Kính lui ra phía sau từng bước, thản nhiên nói: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội duy nhất. Cô rời khỏi đây, mọi thứ đều xoá bỏ” Nói xong, hắn xoay người mở cửa xe.

Ngay lúc hắn mở cửa xe, một bàn tay lạnh lẽo đến run rẩy giựt mạnh góc áo hắn, run rẩy đó giống như bi ai cùng bất đắc dĩ tận sâu trong đáy lòng cô.

Khóe miệng Phong Kính rốt cục chậm rãi hiện lên ý cười nhợt nhạt.

 

Trên thế giới này, mỗi một người tiếp cận ngươi đều có mục đích riêng. Giống như Phong Kính, hắn giúp cô là bởi vì trên người cô có thứ hắn muốn, thế nhưng thứ này mỗi người đàn bà nào cũng có thể cho hắn, tại sao phải là chính mình chứ?

Cô cũng sẽ không khờ dại mà cho rằng mình gặp được một vị hoàng tử nhất kiến chung tình, thứ đó chỉ xuất hiện trong những vở kịch cổ tích. Một người bị chồng ruồng bỏ, lại vừa mới ly hôn, còn bị hắn chán ghét… Có lẽ là cùng chung cảnh ngộ nên mới thương hại cô.

Tô Mộc Vũ ngồi trầm mặc trong xe, dần dần từ trong trầm tư thiếp đi. Cô… quá mệt mỏi. Đả kích liên tiếp, lại phát sốt, cô dựa vào ghế phát ra tiếng thở đều đều.

Phong Kính nhìn cô, đáy mắt lướt qua một chút hứng thú. Nữ nhân này, quả nhiên có chút thú vị. Nếu là nữ nhân khác chỉ sợ sớm đã bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn cầu xin hỗ trợ báo thù rồi ấy chứ, mà cô…

“Xin anh giúp tôi học nghề gốm, mối thù… tự tôi sẽ báo thù”

Cái gọi là kiên trì thoạt nhìn phi thường buồn cười, thế nhưng…

Ven đường, một bóng người bại hoại, tay bỏ trong túi quần, ánh mắt hoa đào nháy nháy trêu chọc con gái trên đường, quả thật là Tiền Phong – tôn tử của Tiền lão tướng quân, lại là cảnh sát trưởng thành phố S. Hơn nữa, bộ dáng anh tuấn, cười rộ lên còn có bộ dáng đứa trẻ nhỏ đáng yêu, một cặp mắt hoa đào đi tới chỗ nào thì nơi đó đầy đào hoa.

Tiền Phong nhìn thấy xe của Phong Kính chạy lại, bật người phất tay nói: “Phong!”

Phong Kính phanh xe lại, hạ kính xe xuống.

Tiền Phong nhanh nhảu nói: “Này! Hôm qua cậu đi đâu vậy? Tay chân đều…”

Xe đột nhiên phanh lại, Tô Mộc Vũ nghiêng đầu một chút đập về phía cửa kính xe, thế nhưng được một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy, chần chờ một chút mới nâng gáy của cô nằm úp sấp trên đùi của mình.

” Đều, đều, đều…” Tiền Phong nhìn thấy một loạt động tác của Phong Kính, cặp mắt hoa đào trợn thật lớn.

Mồ hôi rơi tí tách.

Tận thế không có đến nha. Người này thật là Phong Kính sao? Hắn không phải luôn chán ghét việc tiếp xúc với người khác nhất là nữ nhân sao? Chán ghét các mối quan hệ cho dù quen thuộc hay xa lạ sao? Hơn nữa, hắn lại cực kỳ thích sạch sẽ cơ mà. Làm sao có thể để một nữ nhân nằm trên đùi hắn chứ?

Hắn thật muốn đến bệnh viện kiểm tra mắt một lần xem sao.

Phong Kính lơ đãng nhíu mi, dường như ngại thanh âm của hắn quá lớn: “Chuyện gì?”

Tiền Phong rướn cổ lên nhìn “Cô ấy không phải là cái cô…” Hiển nhiên hắn nhận ra Tô Mộc Vũ, kinh ngạc đến rối tinh rối mù, núi băng thật sự cùng cô ta thành một cặp sao? Cô gái này chính là người phụ nữ đã từng ly hôn.

Phong Kính nhẹ liếc mắt nhìn hắn, Tiền Phong thức thời câm miệng, nói: “Bệ hạ… tiểu nhân cáo lui”

Phong Kính phất phất tay, ý bảo nếu hắn có việc thì cứ liên hệ, sau đó lái xe mà đi.

Thấy Phong Kính đi rồi, Tiền Phong gấp gáp lấy điện thoại di động ra: “Thiệu Thiệu, chuyện lớn rồi!”

Nam tử đầu kia di động cắn răng nói: “Xin gọi mình là Phương Thiệu Hoa, cám ơn!”

Tiền Phong vung tay lên nói: “Mặc kệ, núi băng mang về một nữ nhân…”

Cây bút máy trong tay Phương Thiệu Hoa vẫn không ngừng hí hoáy, hắn ngẫm nghĩ một chút nói: “Cậu an tâm, cậu ấy so với chúng ta hiểu rõ người ngoài hơn ai hết”

Một nữ nhân đã từng ly hôn, căn bản không có khả năng, đừng nói chính Phong Kính, kể cả Phong gia cũng sẽ không chấp nhận. Phương Thiệu Hoa cười cười, tiếp tục đặt bút ký tên lên một nửa văn kiện còn lại, nét chữ rồng bay phượng múa.

Nam nhân mà, chơi đùa cả thôi, thoải mái một chút chỉ cần không thật tâm là được.

Lúc Tô Mộc Vũ tỉnh lại liền phát hiện mình thế nhưng lại gối đầu lên hai chân của hắn. Cô giật mình vội bối rối nói: “Thật xin lỗi, tôi… tôi ngủ thiếp đi”

Phong Kính không thèm để ý đến cô, mở cửa xe nắm lấy tay cô lôi ra ngoài.

“Sao vậy?” Tô Mộc Vũ nhìn cửa hàng buôn bán những mặt hàng xa xỉ hiệu Dior nổi tiếng trước mặt. Nơi này tùy tùy tiện tiện cầm lấy một cái khăn lụa thôi cũng đã hơn một ngàn, hắn mang cô tới nơi này để làm gì?

Phong Kính không có giải thích, thẳng tay kéo cô vào trong, chỉ vào kệ để quần áo nói: “Cái này, cái này, cái này”

“Trừ những thứ đó ra, lựa những thứ còn lại tìm đúng size của cô ấy rồi gói lại cho tôi”

Nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy một nam thanh tiên tuấn tú, lại ra tay rộng rãi xa xỉ, đôi mắt nhanh chóng xuất hiện vẻ ân cần tiến lên cầm lấy từng cái từng cái gói lại.

“Anh làm gì vậy? Tôi không cần những thứ quần áo đó” Tô Mộc Vũ vội hỏi, mỗi một bộ quần áo ở đây cô đều mua không nổi, cả đời này cô đã trả không xong, cô lại càng không muốn tiếp tục thiếu nợ hắn bất kỳ thứ gì nữa.

Phong Cảnh ôm chầm lấy bả vai của cô mới phát hiện thân mình cô hơi hơi cứng đờ liền nói nhỏ bên tai cô: “Từ hôm nay trở đi, cô là nữ nhân của tôi, cô phải học cách hiểu rõ tôi muốn gì, học những thói quen của tôi. Tôi sẽ dạy cô cách làm một nữ nhân”

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình vây quanh chào tạm biệt, Tô Mộc Vũ dường như trở thành đối tượng cho các cô gái hâm mộ mà cô chỉ là im lặng cúi đầu, đi theo Phong Kính lên xe.

Cô biết, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến cô mà là của hắn.

Cô mờ mịt nhìn lên trời, gió đã nổi lên, thổi bay từng sợi tóc dài của cô. Ngày lại qua ngày, cô lại một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình. Cô không biết, sau này chờ đợi cô sẽ là cái gì.

Cách đường lớn còn khá xa, một thanh âm mang theo ý đa nghi cùng không khẳng định vang lên “Chị?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT