Từ đêm hôm trước đến nay đã qua một tuần.
Tô Mộc Vũ đến giờ vẫn còn nhớ rõ cơn kích tình mãnh liệt đến đáng sợ đêm đó, còn có lệnh cấm của hắn.
Cô đương nhiên sẽ không ngốc nghếch nghĩ rằng hắn là ghen tị. Đùa sao? Ngay từ đầu cả hai đều đã biết rõ đây chỉ là giao dịch, một bên ra tiền, một bên bỏ thân thể, không một chút gì dính dáng đến chuyện tình cảm.
Giải thích duy nhất chính là hắn có tham muốn giữ lấy. Chỉ cần bất cứ thứ gì được đính nhãn tên hắn, hắn liền không dễ dàng thay đổi phép tắt, giống như thuộc hạ của chủ nhân cũng chỉ là người ở.
Làm sao quên được lời hắn nói: Nhớ kỹ bổn phận của cô.
Tô Mộc Vũ cúi đầu cười khổ: Mày nhớ chưa? Tô Mộc Vũ, giữ cho tốt bổn phận của mày đi.
Xe dừng lại.
Tô Mộc Vũ mang theo giấy báo nhập học tiến vào trung tâm đào tạo nghệ nhân gốm sứ nổi tiếng nhất nước. Hàng năm nơi đây chỉ nhận mười mấy sinh viên trong cả nước, do chính giáo sư nổi tiếng giới nghệ thuật gốm sứ giảng dạy, cơ hội như vậy… nhà giàu cũng rất khó mua được.
Cơ hội này cô rất quý trọng, nhưng có một số việc không phải cứ cố gắng là có thể. Năm năm không làm gì, Tô Mộc Vũ đã không còn nhớ nhiều về các kiến thức căn bản. Mà đem so sánh với các kiến thức chuyên môn thì còn thảm hoạ hơn không chịu nổi. Sau khi kiểm tra, giáo sư nhíu mày nhìn cô.
Tô Mộc Vũ xấu hổ bóp chặt nắm tay.
Cô bắt đầu điên cuồng học tập, gần như xem sách vở là bát cơm, đọc đến phát no. Có thể 24 tuổi đã sớm qua tuổi học hỏi, cho dù có cố gắng bao nhiêu thì cũng không bằng người mười tám mười chín tuổi.
Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, chính là từ này – mệt mỏi.
Lúc bảo vệ gọi điện thoại báo có người đến tìm thì Tô Mộc Vũ đang chăm chú đọc sách, vừa gặm bánh bao vừa uống nước ấm cho no. Phong Kính không có ở nhà, cô muốn dùng toàn bộ thời gian chú tâm vào sách vở, gần như là liều cả cái mạng già.
Tô Mộc Vũ cúp điện thoại, xuống lầu. Đang lúc tò mò là ai đến tìm thì thân ảnh Tần Nghị Hằng như thanh kiếm bén nhọn đập vào mắt cô.
Tô Mộc Vũ ngay lập tức muốn xoay người lên lầu.
Tốc độ Tần Nghị Hằng có lẽ nhanh hơn, nhanh chóng chặn lại đường lui của cô.
Tần Nghị Hằng nhìn thấy cô mặc quần áo ở nhà từ trên lầu đi xuống, điều đó đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng… vợ cũ hắn có người bao nuôi. Chuyện này như một bạt tai vả vào mặt hắn, khiến hắn không còn mặt mũi nào.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn quả thực sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới thượng lưu.
“Tô Mộc Vũ! Cô có biết xấu hổ hay không? Cô không có đàn ông bên người thì không sống được hả? Làm ả đàn bà cho người khác nuôi dưỡng rất vinh quang sao? Được lắm! Cho thằng khác đùa bỡn không bằng trở về bên cạnh tôi cho tôi đùa bỡn, một tháng thì cô muốn bao nhiêu?” Hắn không biết vì sao bản thân lại tức giận như thế, chỉ là giận, giận, tức giận đến muốn giết người!
Tô Mộc Vũ vốn không nghĩ tới hắn sẽ đuổi theo, còn ở đây la lối om sòm. Bảo vệ vẫn đứng không xa nhìn, vô tình một vài ánh mắt từ trong nhà cũng liếc nhìn ra. Sắc mặt cô trắng bệch.
Cô cố chết giãy dụa “Tần Nghị Hằng, anh câm miệng!”
Tại sao ly hôn rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha cho cô? Thật sự muốn bức cô đến đường cùng mới hài lòng sao?
Tô Mộc Vũ nhịn không được thét to: “Lúc trước người phản bội tôi là anh! Cút ra ngoài cho tôi, cho dù tôi có chết, cũng không chết bên cạnh anh!” Người này làm sao lại không biết xấu hổ chứ? Trước kia là mắt cô mù loà mới chấp nhận gả cho hắn.
Âm thanh lớn như vậy, bảo vệ rốt cuộc cũng chạy đến.
Tần Nghị Hằng trước khi rời đi, âm thanh nghiến răng nghiến lợi đe doạ: “Được! Tô Mộc Vũ, cô nhớ kỹ cho tôi. Cho dù có cần phải giết chết cô cũng không để cô bôi tro trét trấu lên mặt tôi”
Bảo vệ lên tiếng hỏi: “Tô tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Tôi… không có việc gì” Tô Mộc Vũ khoát tay, miễn cưỡng nâng khoé miệng, cố gắng khiến cho mình có chút bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn tiết lộ nỗi bất an trong lòng cô.
Đóng cửa lại, lưng dựa vào cánh cửa, Tô Mộc Vũ gắt gao che mặt mình.
Ngu ngốc, mày không phải đã thề sao? Không bao giờ rơi một giọt nước mắt vì hắn ta.
Tô Mộc Vũ liều mạng nuốt ngược nước mắt vào trong, ôm lấy cuốn sách, cố gắng bình tĩnh.
Đúng vậy, cô muốn đọc sách, cô muốn đọc sách.
Bây giờ cô còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, người đàn ông kia chỉ là một thứ bỏ đi không đáng quan tâm. Tô Mộc Vũ, mày có thể… có thể…
Nhưng lồng ngực bỗng run rẩy, nơi yết hầu có chút nghẹn lại.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Tần Nghị Hằng lúc về đến nhà đã say khướt.
Tô Mộc Tình vội chạy đến đỡ lấy hắn: “Anh rễ, sao anh lại uống say như vậy?”
Tần Nghị Hằng đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy gương mặt trước mắt ba phần giống với Tô Mộc Vũ, bàn tay ngay lập tức bóp chặt cần cổ trắng noãn của Tô Mộc Tình, hét: “Tô Mộc Vũ, cô còn mặt mũi mà trở về sao?”
Đôi mắt trợn trừng kia như muốn bóp chết cô.
Tô Mộc Tình sợ tới mức hô to, nhưng cổ bị bóp chặt khiến cô căn bản khó có thể phát ra âm thanh: “Anh rễ… Em… em là… Mộc Tình…”
Tần Nghị Hằng đang trong cơn giận căn bản không nghe được một chữ, vẫn hung hăng bóp chặt cổ cô ta. Tô Mộc Tình thiếu oxi đến trợn trắng tròng mắt.
Đến khi bà Tần phát hiện liền chạy đến, vội vàng nói: “Nghị Hằng, con làm sao vậy? Mau buông tay đi. Cẩn thận chết người đó!”
Thần trí Tần Nghị Hằng rốt cục thanh tỉnh, buông lỏng tay, cả người say khướt ngã nhào trên ghế sa lon.
Tô Mộc Tình té trên mặt đất khó khăn ho khan liên tục. Hít vào, thở ra. Vừa rồi cô ta thật sự nghĩ mình sẽ bị bóp chết.
Nhìn người đàn ông mất bình tĩnh nằm trên ghế sa lon, Tô Mộc Tình gắt gao nắm chặt lòng bàn tay.
Cho dù có ly hôn, người đàn bà đó vẫn là âm hồn bất tán sao?
Chị… em thật hận chị.
Phong Kính vừa về đến nhà liền nhìn thấy Tô Mộc Vũ đang lui cui nấu cơm trong nhà bếp.
Thấy hắn trở về, Tô Mộc Vũ vội hỏi: “Còn có nồi canh, cũng sắp xong rồi”
Ngay lúc Phong Kính từ phòng tắm bước ra, cũng là lúc Tô Mộc Vũ vừa bưng những món ăn nóng hầm hập sắp lên bàn.
Hắn đối với tay nghề của cô rất là vừa lòng, thậm chí còn thay đối từ người giúp việc ở lại trong nhà thành theo giờ cố định trong tuần. Phong Kính đối với không gian riêng rất kỹ tính, nếu có thể hắn không muốn người lạ bước vào nhà hắn.
Trán của cô vì nấu cơm mà chảy ra một chút mồ hôi, nhưng cho dù có như thế cũng không thể nào trên mặt lại trắng bệnh không chút huyết sắc. Mang chén cơm đặt trước mặt Phong Kính, Tô Mộc Vũ áy náy nói: “Thật xin lỗi, hôm nay say mê đọc sách nên tôi nấu cơm hơi trễ, lần sau sẽ..”
Còn chưa chờ cô nói xong, Phong Kính đột nhiên đỡ lấy cả người Tô Mộc Vũ, mày nhíu lại hỏi: “Sao vậy?”
“À… không sao” Tô Mộc Vũ gượng cười nói.
Phong Kính hơi hơi nheo mắt: “Tôi rất ghét nói dối”. Lông mày hắn hơi nhíu nhưng khoé môi lại nhếch lên, thanh âm khó lường “Là do chồng cũ của cô?”
Cõi lòng Tô Mộc Vũ hung hăng nhảy dựng, thì ra hắn đã biết. Cũng đúng thôi, hắn là chủ nhân nơi này, người gác cổng nhất định sẽ kể hết mọi chuyện cho hắn nghe.
Cô còn nhớ rõ trừng phạt cùng lệnh cấm lần trước của hắn, nếu trả lời là đúng thì liền phạm vào cấm kỵ.
Ánh mắt rối loạn, nhớ đến lần đó, Tô Mộc Vũ quả thực không biết là nên sợ hãi hay nên như thế nào nữa, loại trừng phạt này quả thực làm cho người ta suốt đời khó quên…
Không nghĩ tới hắn lại buông cô ra, bưng bát cơm, tao nhã gắp thức ăn. Hắn thản nhiên nói: “Yên tâm, hắn sẽ không vào được lần nữa”. Nhẹ nhàng buông một câu, thái độ khiến cho người khác âm thầm tin tưởng.
Sau đó, hắn không nhắc lại chuyện đó. Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng thở ra, lại vì phỏng đoán của chính mình mà đỏ hồng hai má. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ăn cơm.
Buổi tối, Tô Mộc Vũ tiếp tục đọc sách.
Những thứ cô muốn học thật sự nhiều lắm nhưng năng lực cũng chỉ có nhiêu đó thôi.
Mười hai giờ, Tô Mộc Vũ bắt đầu buồn ngủ, mí mắt muốn nhíu lại nhưng cô không ngừng khuyên răn chính mình nhất định phải cố lên, không thể ngủ. Ngay lúc đang lim dim, sách đột nhiên bị rút đi.
Tô Mộc Vũ bừng tỉnh, nhìn thấy Phong Kính đứng đằng sau mình “Tôi vừa rồi là đang ngủ?”. Cô có chút cáu giận chán ghét chính mình, sao có thể ngủ được chứ? Còn có rất nhiều thứ chưa học được vào đầu.
Định cầm lại quyển sách, không ngờ Phong Kính lại dùng một tay ném mạnh sách lên ghế salon. Ngay lúc Tô Mộc Vũ đang kinh ngạc, hắn lại cúi người ôm cô ném vào phòng tắm.
Tô Mộc Vũ lập tức hít mạnh một hơi, có chút luống cuống, hắn không phải là muốn ở trong này…
Khóe miệng Phong Kính khẽ nhếch, dưới ánh đèn mờ nhạt hắn có chút xấu xa lại đầy mị hoặc: “Muốn tôi giúp cô cởi đồ sao?”
Hai má Tô Mộc Vũ ửng hồng, vội vàng lắc đầu, liền giống như con chuột nhựa đã được lên dây cót.
Thấy đã qua nửa tiếng mà Tô Mộc Vũ còn chưa có ra, Phong Kính nhíu mi đẩy cửa đi vào lại thấy cô lại nằm ngủ trong bồn tắm. Nước bên trong đã lạnh, Tô Mộc Vũ vô thức cau mày, hai má vì hơi nước nóng mà hây hây đỏ, dường như vì lạnh mà vòng tay cuộn tròn thân thể lại.
Trên mặt Phong Kính lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, tiến lên ôm cô ra khỏi bồn tắm. Do ngâm mình trong nước nên da thịt Tô Mộc Vũ có vẻ trơn mềm. Lúc chạm phải da thịt cô, hơi thở hắn đột nhiên tăng tốc.
Da thịt trắng mịn như thế, thân thể có lồi có lõm, còn có trạng thái không chút đề phòng khiến cho bụng dưới hắn căng thẳng.
Môi của hắn chậm rãi tới gần, dán lên đôi môi anh đào của cô, giống như hấp thu mật hoa ngọt ngào, vòng tay chậm rãi buộc chặc vòng eo của cô, hưởng thụ mỗi xúc cảm trên cơ thể xinh đẹp. Tô Mộc Vũ vô ý thức khẽ rên rĩ mềm mại như con mèo nhỏ.
Nghe thấy tiếng ưm khẽ khàng, ánh mắt hắn đột nhiên sâu sắc, yết hầu phát khô.
Ngay lúc sắp không khống chế được cảm xúc, Phong Kính lại vén khăn tắm che lấy thân thể cô. Hắn không biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì bản thân có thể khống chế được hay không. Hắn lần đầu tin tưởng lời nói của Tiền Phong: Nam nhân là một động vật giống đực.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghientruyenchu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!